Mở nắp hộp, tôi thấy một khung ảnh viền trắng chứa hình chụp một gia đình ba người. Người chồng có gương mặt sáng sủa tạo cảm giác tin tưởng, bên cạnh là người phụ nữ; chắc là vợ anh ta, đang bồng đứa bé chỉ chừng một tháng tuổi trong vòng tay. Thứ hạnh phúc phản quang màu hồng phấn kia khiến tôi tò mò. Những người này là ai? Sao Mike lại giữ ảnh họ? Lật ra phía sau khung ảnh, tôi thấy dòng chữ màu tím:
Tớ rất hạnh phúc, cám ơn cậu vì đã là bạn tớ.Bạn thân nhất của cậu.David.
Đảo mắt suy nghĩ, tôi tiếp tục tìm kiếm những thứ bên trong. Rất nhiều bức ảnh của Mike và ông David chụp chung với nhau cho thấy họ đã là bạn từ thuở ấu thơ. Tôi thích nhất tấm ảnh hai người khoảng thiếu niên, họ bá vai nhau, cười hết cỡ với bộ mặt lấm lem bùn đất. Kế đó, vẫn là cái bá cổ kề vai rất thân thiết trong bộ quân phục nhập ngũ, nhưng nụ cười của Mike nhạt nhòa hơn. Và ở tấm tiếp theo, họ chỉ đứng cạnh nhau, nhưng trang phục đã khác nhau: Mike trắng tinh trong bộ y tá và David bị quấn lấy bởi bộ vét đen lịch lãm. Khung cảnh dường như ở ga xe lửa, khá giống một cuộc chia ly. Có một điều gì đó vơi dần theo các bức ảnh trước mắt tôi, ai đã đánh cắp tình bạn của họ vậy? Dưới đáy hộp là vô vàng những bức thư in hằn dòng chữ thời trai trẻ của Mike, nét chữ nghiêng lúc đậm lúc nhạt, có chỗ nhòa đi, giấy khô cứng lại khiến tôi không còn đọc được gì nữa. Trong tâm trí tôi bắt đầu cô đặc lại hình ảnh một khung cửa sổ mà qua đó, nước mắt của một thanh niên còn lấp lánh hơn gương mặt thiên thần của cậu. Nơi ấy tồn tại những lá thư không bến đỗ, và là nơi những ánh chiều tà yếu ớt soi rọi lên một tâm hồn không tồn đọng với thể xác. Tình cảm ướp lên biết bao nét chữ của Mike vừa trong sáng lại vừa tuyệt vọng; phản chiếu bóng hình một tuổi thơ phải âm thầm khóc sau chiếc mặt nạ hề, và câm lặng chờ đợi màn đêm đến mang thứ tình yêu bị cấm đoán ấy đi mất. Nhưng, đêm tàn rồi ngày mới cũng sang, tất cả chẳng thể nào thay đổi.
Những bức thư bí mật muộn màng, từng bức ảnh níu giữ kỷ niệm đồng loạt rơi xuống đôi tay đã lạnh ngắt của tôi. Hơn một giờ trôi qua, tôi cứ ngồi thẫn thờ bên cạnh hộp các-tông mà thấy nghẹn đắng nơi cổ họng. thay cho ông.
Hai giờ sáng, tôi rời khỏi giường sau khi bất lực với việc ngủ say. Tôi lấy một hộp bánh bích quy còn chừng vài cái; cố ăn hết rồi rửa thật sạch hộp. Xong, tôi đặt vào đó bài thơ của Blue, chiếc đồng hồ mất kim của Thomas, đoạn văn sai chính tả của Noah, chiếc nhẫn cưới của Jolie và tấm ảnh thời niên thiếu đáng quý của Mike và ông David xa lạ mà tôi đã âm thầm trộm lấy. Nếu ký ức có rời bỏ tôi lần nữa, thì đây là những thứ mà tôi không bao giờ muốn quên.
***
Lúc khởi hành ở sân ga, Mike và Blue đều đến tiễn tôi. Tôi hiểu cho Thomas, nhưng thằng bé Noah thật sự khiến tôi hụt hẫng. Nó đã không đến.
Blue và tôi đánh tay với nhau, rồi gã ôm chầm tôi, thậm chí còn đe dọa rằng gã sẽ tìm giết tôi nếu không quay về. Sau đó, tôi quay sang ôm chặt lấy Mike, tâm trạng không khác gì một đứa con trai phải tạm biệt cha để lên đường nhập ngũ. Tôi tự trách mình, thà là tôi âm thầm bỏ đi còn hơn. Hốc mắt Mike đỏ hoe, ông chỉ chúc tôi may mắn mà không đề cập gì đến việc quay trở về hiệu sách. Có lẽ, ông sợ lời nói đó sẽ ràng buộc cuộc sống sắp tới của tôi. Người đàn ông này, tôi ước chi ông bớt nhân hậu đi một chút.
Yên vị trên ghế cùng chiếc balo, tôi nghẹn ngào nhìn họ lần cuối qua lớp kính dày. Dáng người khắc khổ của Mike bên cạnh Blue đang vẫy tay chào tôi dần xa, xa mãi cho đến khi họ nhỏ như hạt bụi. Sự trống rỗng nuốt chửng lấy tôi, lý thuyết về sự chia ly sẽ chẳng là gì cho đến khi bạn trải nghiệm nó. Đột nhiên, xen lẫn giữa vài người trên sân ga, tôi thoáng thấy bóng dáng một cậu bé vác theo chiếc đàn guitar. Tôi mỉm cười, lòng chợt thanh thản khôn xiết.
Trước mắt tôi lúc bấy giờ là hai cha con trông rất bình dân. Đứa bé gái với mái tóc nâu xoăn nhẹ đang gối đầu lên đùi bố và ngủ ngon lành. Người cha đội mũ ốc tiêu, âu yếm xoa đầu con gái. Ánh mắt ông ta tràn ngập tình thương, ấm áp đến mức tôi cũng được hưởng lây. Khung cảnh đó hao hao với cảm giác bạn đứng trước biển khơi vậy, yên bình và thanh tịnh vô cùng. Nếu thứ hạnh phúc tỏa ra từ hai cha con họ biến thành vật chất, tôi sẽ bất chấp trộm lấy một ít để gửi quà Giáng Sinh về cho Noah.
***
Đến nơi, tôi tiến về những bậc thang dẫn lên thành phố - nơi có lẽ đã chôn giấu tuổi thơ của tôi lẫn người con gái hư vô trong những mảng ký ức chập chờn. Thành phố Sky hiện ra trước mắt tôi, xinh đẹp và lộng lẫy với những kiến trúc đồ sộ: vài khách sạn cao tầng, những shop thời trang, nhà hàng sang trọng với biển hiệu chữ nổi thời thượng. Bầu trời vẫn giống thành phố nhỏ bé tôi vừa rời khỏi, nhưng có điều gì rất khác. Tôi thấy vừa tiếc nuối, vừa buồn miên man. Khung cảnh xa lạ mà cũng thoáng chút thân quen này khiến tôi choáng chợp, tôi thấy mình sao nhỏ bé quá, sao lạc lõng quá giữa dòng người trôi bất tận trên từng con phố. Tôi phải đi hướng nào, và nên bắt đầu tìm kiếm từ nơi đâu? Đang vật lộn với sự hoang mang, thì một khách bộ hành va phải tôi. Hắn giựt tai phone ra và chửi tục, tôi chẳng nói gì, chỉ tặng hắn ngón tay giữa rồi rẻ hướng ngược với hắn.
Sau khi chân đã mỏi nhừ, tôi chán nản ngồi xổm xuống cạnh ống nước cứu hoả đỏ chói, rồi đốt điếu thuốc. Tôi chẳng nhớ được gì cả. Chắc tôi sẽ trở về hiệu sách sớm hơn dự kiến. Ngay sau khi tôi hình thành ý nghĩ ấy, hình bóng em chợt thấp thoáng sau làn khói thuốc mỏng tang, cướp lấy hoàn toàn sự chú ý của tôi. Em có mái tóc dài ánh chút đỏ, dáng người thấp bé lọt thỏm trong chiếc áo khoác dài đến gần đầu gối, đôi chân xỏ bốt nâu lê từng bước vô định trên đường. Mọi người xung quanh dường như vô hình với em, đẩy em lạc vào thế giới của chính mình. Tôi cảm giác em đang chơi vơi, mất điểm tựa ở lòng thành phố này; giống như tôi vậy. Điếu thuốc trên môi tôi rơi xuống nền đất lúc nào không hay, tôi hoàn toàn đã bị em thôi miên rồi. Vô vàng cảm xúc không tên ồ ạt ùa đến khiến tôi choáng ngợp. Cảm xúc đó như thể bạn đang tuột dần xuống vực thẳm mà có người kéo bạn lên vậy, chẳng khác nào được thiên thần hộ mệnh cứu rỗi. Tôi lặng lẽ đi theo em tựa như giữa chúng tôi chỉ tồn tại chung một chiếc bóng. Ở em gợi cho tôi điều gì đó rất quen. Em là ai? Là người quan trọng tôi đang tìm kiếm hay chỉ là một bóng hồng vô tình đốn ngã trái tim tôi trên con phố dài?
Em chợt khựng lại trước một cửa hàng thời trang, và đứng trầm ngâm khá lâu. Ánh mắt em mơ màng hơn, buồn bã hơn, và tôi cảm nhận trong đó có cả sự tiếc nuối nữa. Tôi nghĩ em muốn mua một món hàng nào trong ấy, nhưng khi liếc về phía cửa hiệu, tim tôi bỗng nhói lên. Tại sao góc nhìn này lại quen như vậy? Tôi đặt tay lên trán, cố giữ cho mình bình tĩnh...
Tôi thấy cửa hàng thời trang không còn nữa, mà thay vào đó là một quán cafe với vẻ ngoài rất hoài cổ. "Something Missing...", tôi lẩm bẩm và bần thần nhớ ra nơi đây đã từng tồn tại quán cafe đó. Hình ảnh sống động trước mắt tôi phai dần, cho đến khi tất cả chỉ đồng nhất một màu cỏ úa. Trên vỉa hè rơi đầy lá vàng mùa thu, một đôi trai gái - là tôi và em - đang tay trong tay cùng bước vào quán café. Tôi không nghĩ mình trông sẽ yên bình như vậy bên cạnh bất cứ cô nàng nào. Qua tấm kính mờ, là một quý ông nhỏ thó với hai ly cafe, và khuất sau làn khói thuốc mong manh kia, thấp thoáng gương mặt của một gã sầu đời. Tôi bắt đầu chóng mặt khi cố nhớ tên họ, nhưng bù lại, trực giác đã không đánh lừa tôi. Ít nhất tôi đã từng sống ở thành phố này, từng quen biết vài người nơi đây, và ít nhất từng hạnh phúc bên cạnh một người con gái. Nhưng, như vậy liệu đã đủ chưa?
Em khẽ thở dài, rồi tiếp tục bước đi. Những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi, em chạy nhanh đến trạm xe bus, vẫy tay gọi một chiếc xe. Tôi kéo mũ trùm lên đầu, hơi cúi mặt xuống. Tôi không biết tại sao mình lại làm vậy, chỉ là còn quá sớm để chúng tôi giáp mặt nhau.
Tài xế mở cả hai cửa, em lên cửa trước, mọi người xung quanh vẫn vô hình trong mắt em. Tôi phóng lên cửa sau, rồi chui tọt xuống tận hàng ghế chót. Dù vậy, tôi vẫn không rời mắt khỏi cô nàng tóc đỏ cách đó năm hàng ghế, đơn độc chìm vào thế giới của riêng mình. Ô cửa kính cướp hết mọi ánh nhìn của em, tôi không nghĩ em chỉ đơn giản quan sát cảnh vật trôi bên ngoài như một dòng sông đầy màu sắc. Bất chợt, em nhỏm dậy và mặt dí sát ô kính; có vẻ đang rất ngạc nhiên. Rồi em đứng lên, loạng choạng chạy về phía cửa xuống. Tôi giật mình khi nghe tiếng em nói gần như thét:
- Dừng xe! Làm ơn cho tôi xuống xe...!!!
Tim tôi thắt lại
"Dừng ngay những lời nói dối của anh đi, em không muốn nghe nữa, không muốn nghe thêm lời nào nữa...!"
Cố gằng một tiếng kêu đau đớn, tôi gục đầu vào thành ghế trước. Cơn đau nhức thấu xương bóp nghẹt lấy đầu tôi, bên trong vẫn vang vọng tiếng thét đó, phẫn uất và cay đắng. Tôi thấy em và tôi đối diện nhau, và với nụ cười như chế nhạo cả thế gian, tôi nói rằng mọi thứ giữa chúng tôi giờ là vô nghĩa. Tận sâu trong đôi mắt em bắt đầu chấn động, dù em đang cố đứng vững trước tôi, dù em vẫn cố tin tưởng vào tôi. Tôi không hiểu, tại sao tôi lại buông ra lời lẽ cay nghiệt như vậy? Mọi thứ vẫn còn quá mơ hồ.
Khi ngẩng đầu lên, tôi nhận ra em đã quay về hàng ghế duy nhất trống trải. Bất động. Ký ức vừa rồi khiến tôi càng chùn bước trong việc bắt chuyện với cô nàng tóc đỏ.
Sau khi rời xe ở trạm kế, trời vẫn mưa lâm râm, nên em ghé vào quán café gần đó mang biển hiệu IN MY HEART. Cẩn trọng cư xử như một vị khách bình thường, tôi rẽ hướng khác em rồi bắn về chiếc bàn tận trong góc. Tuy vậy, tôi vẫn quan sát em khá rõ ở phía bên kia, sát dãy kính có dán những sticker hoạt hình. Dù không ngắm được gương mặt đượm buồn kia, nhưng tôi cảm nhận em trầm ngâm hơn, và toát lên chút thanh thản khó mà lý giải.