XtGem Forum catalog
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Tình yêu
↓↓

Khúc nhạc dịu êm

13-06-2016
A
A
A
A

"

Tôi căn dặn em rất nhiều, mà giờ ngay cả tôi cũng không còn nhớ rõ, như là em nên tới nhà bạn chơi thay vì trốn trong phòng, như là em hãy khóa cửa cẩn thận, như là em nếu có việc gì hãy sang gặp mẹ tôi, rồi mỗi buổi tối em hãy cứ chơi đàn, tôi sẽ có thể cảm nhận được...

Tôi đã nhờ mẹ mình để ý, chăm sóc em. Tôi cũng đưa cho em một số điện thoại, bảo em có thể gọi cho tôi bất cứ khi nào, nhưng em không có điện thoại, có lẽ cũng sợ tôi phiền, nên thường rất ít khi gọi đến, và những lần em gọi tôi đều thấy giọng nói em giống như vừa khóc rất nhiều.

Mỗi năm hai lần được về nhà, tôi đều rủ em đi chơi đâu đó rồi buổi tối lại đòi nghe tiếng đàn của em, tiếng đàn ngày càng làm tôi mê đắm. Em cũng nói sau này sẽ học thanh nhạc.

Lần gần đây nhất tôi gặp lại em là ba năm trước. Em khi đó đã là một thiếu nữ mười bảy tuổi – xinh đẹp và dịu dàng, nhưng nét đượm buồn vẫn luôn thường trực sâu nơi đáy mắt. Tiếng đàn của em giờ cũng uyển chuyển mà trưởng thành hơn, mạnh mẽ và cứng cáp hơn. Sau khi đàn xong bản nhạc Forever in love, em quay sang hỏi tôi, ánh mắt sâu hút có vẻ gì đó mong chờ khó tả:

"Anh, anh trước giờ chỉ coi em là em gái thôi sao?"

Câu hỏi của em làm tôi vừa ngạc nhiên, lại vừa ngỡ ngàng. Tôi... thật sự cũng chưa từng suy nghĩ về điều đó, tôi không biết em nằm ở phần nào trong trái tim của tôi, chỉ biết em là người mà tôi luôn muốn ở bên cạnh bảo vệ và che trở.

"Anh có nhận thấy em đã có thể mang suy nghĩ của một cô gái gần mười tám tuổi?"

Tôi nhìn em. Câu hỏi đó lại tiếp tục khiến tôi ngẩn ngơ. Đúng, tôi có thể nhận ra điều đó, và có lẽ tôi cũng đã nhận ra được cái cảm giác mơ hồ của chính mình.

"Cô bé... em đã chuẩn bị... cho một vị trí mới chưa?"

Buổi tối hôm đó, có một điều mà tôi trước đó không thể ngờ - em tiến tới, kiễng gót, hôn nhẹ lên môi tôi – nụ hôn thoảng qua như cơn gió mùa xuân dịu mát. Đó có lẽ là câu trả lời em dành cho tôi.

Phải rồi, tôi có lẽ đã có phần ngốc nghếch. Vì tình yêu đâu cần phải chuẩn bị, nó là thứ tình cảm sẽ luôn đến một cách tự nhiên.

...

"Anh có thể hứa với em một việc chứ?" – Em ngước lên nhìn tôi và lại đưa ra một câu hỏi.

"Được, em nói đi."

"Anh có thể chờ tới khi em đến được nơi tự do của mình."

"Được, anh cũng sắp học xong rồi. Chờ khi đó, anh sẽ mang tự do đến cho em..."

Tôi mở chai nước khoáng, đổ phần nước trong suốt tưới cho đám hoa dạ yên thảo, phần thanh khiết trong đó cũng giống như em, cần phải được tự do hòa quyện vào đất trời...

Lần đó tôi rời đi cùng với một lời hứa, một mối quan hệ gì đó mới mẻ để hoàn thành nốt một năm học của mình.

Nhưng khi tôi trở về với một vai trò mới, em đã không còn ở đây. Gia đình tôi nói mẹ con em đã dọn đi, thoát khỏi căn nhà ngột ngạt kia, thoát khỏi người bố dượng luôn khiến em bất an sợ hãi. Và... chẳng biết em đã dọn đi đâu.

Vậy đúng là em đã thật sự đủ mạnh mẽ, đúng là em đã tự tìm được vùng trời tự do cho mình, nhưng em đã đến đâu giữa khoảng trời bao la bất tận đó?

***

Ba năm không gặp em, tôi giờ đã khoác lên mình bộ đồ xanh của quân nhân, bên tai dường như vẫn văng vẳng tiếng đàn sâu lắng mà nhẹ dịu. Cũng giống như buổi tối hôm nay, tôi đã đứng ngẩn ngơ rất lâu trước bóng hình của một cô gái ngồi trước cây dương cầm. Nhưng lần này hình bóng ấy không biến mất như thường lệ, tiếng đàn kia cũng không còn là những âm thanh phảng phất mơ hồ. Có gì đó rất gần...rất chân thật...

Hôm nay... có buổi giao lưu giữa đơn vị và học viện âm nhạc...

Tôi đang trên đường đi đến diễn đàn...

Âm thanh quen thuộc kia đã khiến đôi chân tôi cứ bất giác tiến theo tới...

Em, có phải cô bé của tôi?

Em ngẩng đầu nhìn tôi, mỉm cười – vẫn chính cái nụ cười tươi sáng trong veo như làn nước. Bản dương cầm Forever in love vẫn được tiếp tục, cho đến nốt nhạc cuối cùng, em cất tiếng hướng về phía tôi:

"Anh, em cuối cùng đã tìm thấy anh rồi..."

...
.

↑↑ Lượt xem: 111
<< 1 2
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617