Thế nhưng mà, càng cố rời xa anh, em lại càng nhận ra, đúng là KHÔNG ANH THÌ KHÔNG AI KHÁC...
Cũng như cái ngày đầu tiên khi em nhận lời yêu anh, bằng một kiểu tỏ tình quái dị nhất, ban đầu em còn ngỡ anh chỉ đùa thôi...
***
12h đêm em cặm cụi nhắn tin cho anh:
- Dậy đi anh ơi! Dậy hát cho em nghe! Em nhớ anh lắm...Huhu...
Anh không rep, em trằn trọc rồi cau có bấm số gọi anh. Số điện thoại anh em chẳng thèm lưu trong máy, vì đơn giản là em đã lưu vào tận trong tim. Nhạc chờ văng vẳng bên tai, đủ các thể loại, anh là thằng hâm nhất em từng biết. Bốn bài nhạc chờ chẳng bài nào liên quan đến nhau, và nếu ai đó nghĩ rằng nghe nhạc chờ mà đoán được tính cách của chủ nhân số điện thoại thì gặp anh chỉ có nước đập đầu vào tường hoặc là bẻ răng tự tử.
Ai đời cuộc thứ nhất đang phiêu với flow chắc nịch "Lighter – Eminem" thì cuộc thứ hai trầm hẳn xuống với nhạc không lời "Kiss The Rain – Yiruma". Cuộc thứ ba vừa nghe đã giật mình thon thót bởi cái bài nhạc tiền chiến từ thời bà ngoại đẻ ra mẹ, đến cuộc thứ tư suýt sùi bọt mép vì đoạn cải lương réo rắt chất lừ chất nổ.
Em lăn lộn trên giường, đá chăn đạp gối. Ghét cái thói quen tắt chuông, tắt cả rung rồi đáp điện thoại xuống cuối giường (nghe người ta bảo để điện thoại gần đầu thì hại não) của anh. Vật vã mãi rồi cũng chìm được vào giấc ngủ lúc đã gần rạng sáng, em vùi đầu vào chăn, cuộn tròn như con mèo nhỏ.
Sáng ra bảnh mắt, anh gọi lại cho em, lè nhè:
- Đêm qua gọi anh gì đấy?
- Ưm...không...! - Em ngái ngủ hậm hực trả lời.
- Không cái gì, thế dậy đê!
- Điên à? Hôm nay thứ mấy?
- Chủ nhật em ạ.
- Thế mấy giờ mà dậy?
- 6h rồi, bình minh lên có con chim non hòa tiếng hót véo von rồi. Dậy!
- Im ngay cho bà ngủ!!!
Em gắt um lên, tắt máy, tắt hẳn nguồn, ném điện thoại sang một bên rồi lại lăn ra ngủ tiếp. Hầu như hôm nào cũng vậy, hôm nào cũng có trò "chơi khăm" nhau. Nhưng mà em yêu anh nhiều lắm.
Em với anh là một "cặp đôi hoàn cảnh"... Anh học năm thứ nhất, xa nhà, đủ thứ cám dỗ vây quanh. Em lớp 12, cũng đang trong giai đoạn sáng ăn thấy thơ, nằm ngủ mơ thấy sách. Được cái trớ trêu là trong khi em ngập ngụa với bài vở và thi thố mà vẫn cố gắng quan tâm anh mọi cách, còn anh lúc nào cũng rảnh rỗi nhởn nhơ mà đôi khi lại thờ ơ lạnh lẽo.
Bạn bè thấy tội nghiệp em, nhiều lúc hao mòn vì những nghĩ suy, héo hắt trong từng cử chỉ, ai cũng khuyên em nên dừng lại trước khi tự tủi ập đến phá hoại bản thân và khiến em tê liệt tinh thần. Em lại thuộc tuýp người cam chịu, thế nào cũng vẫn bênh anh.
Em bảo anh còn trẻ con, nhận thức còn non hơn bọn chưa vị thành niên nhiều lắm. Cũng có thể đấy là bản chất, nó ăn sâu vào con người rồi đâu phải dễ mà ngay lập tức thay đổi được đâu. Bạn em gân cổ lên cãi:
- Tao thấy nó ngơ ngơ chứ không phải ngây thơ.
- Không được gọi người yêu tao là "nó".
- Rồi. Nó nhất.
- Không được gọi người yêu tao là "nó"! – em gằn giọng.
- Mày điên à? Yên nghe tao nói.
- Ừ tao vẫn nghe, nhưng không được gọi người yêu tao là "nó".
- Tao lạy mày – thằng bạn em bắt đầu nổi cáu.
- Miễn lễ, bình thân đi.
- Thôi tao nói thế này cho nhanh. Nó cũng có thể như mày vẫn mặc định: quá vô tư trong sáng hiền lành thánh thiện như bóng điện, công tơ gì gì ấy. Nhưng cá nhân tao thấy nó đơn thuần giống một quyển vở mới tinh vậy. Nếu mày có kiên nhẫn viết được hết quyển, đến cuối trang, phang cả bìa thì hãy tiếp tục, còn nếu không chắc chắn...thì đừng vấy bẩn.
Tốn mực, tốn công...
- Tao sẽ cố... Nhưng không được gọi người yêu tao là "nó" – em dịu dàng hạ giọng.
Thằng bạn trố mắt nhìn em kinh ngạc như thể em là sinh vật ngoài hành tinh vừa hiện hình trước mặt. Nó lắc đầu, buông một câu bất lực:
- Bệnh viện trả về!
Em thì lại không nghĩ là em điên. Mà chưa chắc. Cũng có thể em điên thật. Chỉ có con điên mới kìm nén nỗi bực tức từ người này và đá bay sang người khác. Cũng may, sau quá nhiều lần bị phê bình góp ý từ lũ bạn thì em đã thôi không còn giận cá chém thớt, thôi cái cảnh đánh chó đập mèo, thay vào đó là ôm đồm tất cả những uất ức về anh, đào hố chôn sâu lấp chặt rồi gặm nhấm một mình.
Đúng là, những đứa điên thì chẳng bao giờ chịu nhận mình điên, hay những thằng say luôn tự cho là mình vẫn tỉnh. Em cũng vậy. Mọi người bảo em mù quáng quá, em gạt phăng tất cả.
Em đã tự xây dựng trong tiềm thức của mình về anh: là một tượng đài bất tử của sự hồn nhiên.
Anh có thể bỏ mặc em ngồi đợi tin nhắn hàng giờ vì bận xem bóng đá, hủy cuộc hẹn cuối tuần vì dở trận DotA trong khi cả tháng anh mới về nhà một lần. Cũng có thể anh nghĩ mọi cơn giận của em đều có thể xóa bỏ bằng một lời xin lỗi, bởi em vị tha hay anh đã nhận ra là do em cần anh quá? Đó là em thiệt thòi mất rồi, nhưng không hề gì, em chỉ cần tự nhủ rằng tại anh "trong veo" thôi. Em chống cằm mơ mộng nói với thằng bạn thân:
- Tao thích yêu một người luôn vui vẻ, biết làm tao cười khi tao khóc chứ không phải khóc cùng tao hay lúc nào cũng trầm ngâm, sầu não.
Nó lườm em, nhếch mép:
- Thế thì tao nghĩ là mày yêu tao sẽ hợp hơn. Toàn là nó làm mày khóc rồi tao là thằng theo sau mày dỗ...
- Không được gọi người yêu tao là "nó".
- Thôi cái bài ca ấy ngay! – Nó rút dép dọa em.
- Ừ thì thôi - Em giơ tay lên đỡ.
- Thế mày yêu nó vì cái gì?.
- Không được gọi người yêu tao là "nó"!!! – Em nhăn mặt.
- Nói!
- Ừ thì... - Em ngập ngừng - Vì...trong veo...
Thằng bạn thân lại thất bại trong việc đả thông tư tưởng cho em, nó bảo nói chuyện với đứa cứng đầu như em chỉ tổ hại não...
Thế rồi, đôi lúc em cũng thử ngồi nghĩ lại, và bỏ mọi thứ lên bàn cân. Quả thật so với thằng bạn thân, anh còn xa vời em nhiều lắm. Yêu anh, nghĩa là chấp nhận việc không có ai đưa đón đi học như mấy con bé cùng lớp, chấp nhận việc tự chăm sóc bản thân như một lẽ thường tình... nghĩa là buồn tự làm mình vui, ốm tự đi mà uống thuốc, lạnh tự biết mặc thêm áo ấm, lúc cô đơn tự mang ảnh anh ra mà ngắm. Thằng bạn em lại mở "máy phát":
- Mày thấy chưa? Yêu nó mày chịu biết bao nhiêu thiệt thòi. Người yêu có như không ấy.
- Không được gọi người yêu tao là "nó"! – Em quát lên.
- Tao giết mày giờ!
Nó đuổi em chạy quanh lớp. Khổ thân cái thằng...cũng vì nó thấy em tiều tụy, nó xót thôi. Lắm lúc em cứ nghĩ, hay là yêu quách thằng bạn thân cho rồi, đỡ phải trằn trọc đắn đo...
Thế nhưng mà, càng cố rời xa anh, em lại càng nhận ra, đúng là KHÔNG ANH THÌ KHÔNG AI KHÁC...
Cũng như cái ngày đầu tiên khi em nhận lời yêu anh, bằng một kiểu tỏ tình quái dị nhất, ban đầu em còn ngỡ anh chỉ đùa thôi...
Anh ngồi đối diện với em trong quán Café, thỉnh thoảng cứ nhìn em cười tủm tỉm. Em mắc bệnh sợ số ít. Bình thường người ta đi đâu cũng thích có đôi, còn em chỉ thích đi có...đội. Cho nên việc anh hẹn hò đi uống nước kiểu "một chọi một" thế này khiến em vô cùng lúng túng. Mặc anh thao thao bất tuyệt đủ thứ, em ngồi chọc ngoáy cốc cacao đến tan hết cả đá, hỏi gì em trả lời đó...
Hình như em đang chờ đợi một điều...khác cơ. Đột nhiên, anh lặng yên. Em thấy là lạ, ngước lên nhìn anh đầy thắc mắc. Anh nhìn thẳng mắt em, nói nhỏ:
- Về ở với anh, nhé?
- Dạ?!?
Em suýt phun ngụm cacao trong miệng ra. Tai em đỏ lừ, không phải em ngại, mà em tưởng anh đọc được suy nghĩ của em lúc ấy. Anh nín thở nhìn em như chờ đợi. Quả thực em đã tưởng anh chỉ đùa, em bỗng trở nên lém lỉnh:
- Anh có nuôi được em không?
- Có. Anh ăn gì em ăn nấy, một gói mì tôm bẻ làm đôi.
- Nghe được đấy – Em khúc khích.
- Không phải nói gì chứ, nuôi em bằng mì tôm, anh nuôi được cả đời. Thế về ở với anh, nhé nhé?
Em bối rối, mặt nóng ran, nói như vô thức:
- Tốt rồi, kết thúc có hậu rồi...
Anh nhìn điệu bộ khổ sở của em, phì cười:
- Thế có về không? Biết được mua mấy thùng mì ăn dần hết tháng?
Em bỗng gật đầu lia lịa như sợ anh đổi ý, sợ chỉ là giấc mơ và nếu không nhanh thì anh sẽ biến mất.
- Em có!
Nghĩ lại đến giờ vẫn thấy xấu hổ. Em chẳng dám kể tiếp đoạn sau nữa, nhưng hình như kể từ giây phút ấy, em và anh đã ngầm thừa nhận chúng là một đôi thì phải, em thấy bàn tay anh ấm áp...
Anh hứa bên anh sẽ là những ngày dài bất tận. Nhưng hình như theo thời gian, tình yêu của anh dường như chẳng còn mặn mà nữa, bằng chứng là những lần cãi vã, em khóc òa, người dành thời gian làm em vui và cho em dựa vào mà khóc là thằng bạn thân, chứ không phải anh. Những lúc yếu lòng như thế, em dễ sa ngã vào vòng tay kẻ khác lắm, thế mà không hiểu sao anh chỉ cần tỏ ra ăn năn một chút là mọi muộn phiền trong em tan biến hết. Nói chung là từ lúc yêu anh, em "mất chất" đi nhiều.
Sinh nhật em trước ngày Valentine đúng một tuần. Em không nhắc chắc anh cũng chẳng nhớ.