Nằm khóc lóc, suy nghĩ, day dứt cho tới gần sáng, tôi bấm tin trả lời: "Dù anh có mang một đôi giày tốt đi khắp thế gian cũng không tìm được người con gái nào yêu anh hơn e, tạm biệt anh!", nhấn "sent" gửi đi,...đôi mi mệt mỏi nhắm nghiền đẩy hai hàng nước mắt nặng nề lăn, tôi thả hồn trong yên tĩnh...rồi từ từ chìm sâu vào mộng mị thinh không.
Có thể sau này, hắn cũng tiếp tục dùng nụ cười ấy, kiểu nói chuyện ấy để làm vui người khác và rồi sẽ đến lúc hắn lại dùng chính sự dứt khoát đến lạnh lùng đằng sau khuôn mặt ấy để gây tổn thương cho một ai đó tiếp sau tôi...
***
Riêng tôi, bốn năm rồi, đã qua bốn năm dài tôi tự làm đau mình bởi những thứ thuộc về ký ức xa xăm. Cái màu xanh quân phục của hắn mỗi khi bắt gặp đâu đó trên đường làm tim tôi loạn nhịp mà nhiều khi bạn bè cứ nghĩ tôi sợ công an, tôi vừa yêu vừa ghét cái màu xanh ấy, nó đưa hắn vào trong những giấc mơ của tôi, không lời nói chỉ có ánh nhìn nhạt nhẽo, u uất...
.