Lamborghini Huracán LP 610-4 t
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Tình yêu
↓↓

Hương trà gừng

13-06-2016
A
A
A
A

Quả là có tác dụng, dòng hơi ấm từ những ngón tay lan truyền đến nơi mi mắt, hong khô khoảnh khắc ướt át mà cô sắp để nó tuôn trào. Nhưng bỗng nhiên cô nghe nơi sống mũi mình cay cay. Chỉ có nơi bờ môi trái ngược hẳn, một nụ cười tự xoa dịu chính bản thân mình hé mở. Cô muốn vùi bàn tay mình vào tay Nguyên quá đỗi.

***

Rồi những sáng chủ nhật Nguyên đến bên cô cứ thưa dần, thưa dần, và cậu ấy không còn xuất hiện nữa. Lan tự an ủi bản thân mình bằng ý nghĩ phải tập một thói quen, tuy không hề dễ. Bỗng nhiên cô lại thấy chính mình nhớ cái cảm giác hồi hộp hạnh phúc của con tim mỗi khi chuông tin nhắn vang lên. Nguyên nhớ Lan. Dù ngày nào hai đứa cũng gặp mặt. Cô nhớ tiếng chiếc xe máy cánh én nổ vang mỗi khi cậu ấy dừng xe ngay đầu ngõ, nhớ hơi ấm mỗi khi cậu ấy đan những ngón tay của mình vào tay cô. Và không nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ hương trà gừng cay dịu ngọt hòa quyện khắp mái hiên nhà, ngấm vào từng thớ da thịt mỗi khi cô nhấp môi. Nguyên rời xa cô, hương trà gừng cũng bỗng trở nên nhạt nhẽo, dù cô vẫn tự mình pha được vào mỗi sáng. Cô hiểu trong mớ nguyên liệu để pha nên tách trà này thiếu mất nguyên liệu mang tên Nguyên. Tách trà gừng ấy cũng giống như cuộc sống của cô quá đỗi. Những gì thuộc về Nguyên cứ hiện rõ mồn một trong tâm trí cô như thế này, mọi kỷ niệm về Nguyên nhấn chìm cô trong biển nhớ chỉ có mỗi riêng của Nguyên mà thôi.

2.

Nguyên tự pha cho mình một tách trà gừng. Chỉ khác lần này cậu thay viên kẹo sữa chocolate bằng viên xí muội chua chua ngọt ngọt mằn mặn mà cậu thường dùng mỗi khi cổ họng mình đau rát. Vừa nhấp môi vừa tự hỏi không hiểu vì sao vị hỗn hợp ấy lại có thể làm dịu đi cái khô khốc khi những trận ho kéo đến. Mùa đông này Nguyên đã ở một nơi khác, ấm áp, dễ chịu, không có cái lạnh bất thường như nơi đó. Mấy trận ốm lặt vặt của cậu không còn chỗ tái phát nữa. Cổ họng cũng không cần phải tìm đến mấy viên xí muội. Trà gừng thêm một viên xí muội. Ừ, cũng không đến nỗi tệ. Nhất là khi hương vị ấy đang kéo Nguyên về với quá khứ êm đẹp mà cậu chỉ muốn chìm đắm mãi trong đó thôi. Tinh thần thật sảng khoái.

Cậu với tay lấy chiếc điện thoại nhưng rồi lại quăng ngay lên giường. Nguyên cố ngăn dòng nỗi nhớ thường trực bất chợt kéo đến. Nhưng rồi tâm tư lại tự hỏi sáng nay Lan có đứng dưới mái hiên nhà trong chiếc áo len to sụ màu hồng, tay bưng tách trà gừng, và nhớ đến cậu hay không.

Nguyên đã nhìn thấy Lan cười- khóc, vui vẻ- buồn đau trong suốt ba năm mỗi khi một mối tình đến- đi trong quãng tuổi thanh xuân của cô ấy. Mỗi chàng trai đến bên Lan mang lại những điều mới mà bản thân Nguyên không thể làm được. Giống như cách Lan mô tả cảm giác mỗi khi gặp cậu quá nhiều:

- Gặp Nguyên hoài, chán quá, chẳng có gì mới mẻ cả.

Ừ, thì là như vậy. Nguyên trong cuộc sống của Lan chỉ là một người bạn đại khái có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Vì vậy cậu rất an tâm khi gói ghém mọi thứ cần thiết vào trong va ly và rời xa thị trấn bé nhỏ, đến một nơi mà ở đó cậu tự nghĩ rằng nỗi nhớ rồi cũng sẽ rời xa. Những thứ thuộc về Lan hoàn toàn trống vắng trong chiếc va ly to đùng của Nguyên, nhưng không hiểu sao con tim của cậu lại rộng rãi để tự động gói ghém tất cả thế giới ấy mang đi bất cứ đâu dù bản thân cậu không hề muốn.

***

Hai mươi hai tuổi, Nguyên rời xa thời ngây ngô trên giảng đường đại học bằng việc chia tay với mối tình đầu gắn bó hơn bốn năm. Thật lạ Nguyên không hề cảm thấy buồn hay hối tiếc. Trong thâm tâm Nguyên mối tình ấy giống như cháo trắng, Nguyên không thể ăn thường xuyên nhưng lại cần thiết trong lúc ốm đau. Nhìn cô bạn gái nhảy chân sáo chạy đến bên người yêu mới, Nguyên không biết là nên vui cho mình hay vui cho người cậu đã từng nghĩ là tình yêu duy nhất. Chỉ có điều giờ đây với Nguyên mọi thứ quá đỗi cô đơn. Cậu không biết rõ nguyên nhân đến từ đâu.

Nhưng rồi khi Nguyên gặp Lan, nỗi cô đơn của cậu bỗng trở nên nhỏ nhoi chẳng là gì so với nỗi cô đơn được che đậy bởi lớp lạc quan tràn ngập nụ cười của cô bạn. Ai là khách mỗi khi bước qua ngưỡng cửa trong căn nhà nhỏ ấy, không khỏi xót xa với cảnh ngộ cô bé mồ côi cả cha lẫn mẹ, ngay cả người bà thương yêu nhất cũng mới vừa ra đi. Vậy mà vị khách vẫn sẽ cười, vì không thể không đáp lại nụ cười sáng trong veo của cô bé đối diện. Đa phần người ta cười với cô vì tình thương giữa con người với con người. Giống như một cảm giác chợt đến chợt đi khi lòng ta dâng lên những đồng cảm vội vàng vì cảnh khổ của người khác. Khoảnh khắc ấy qua rồi thì thôi, lâu lâu tụ tập nói chuyện với nhau người ta lại xót xa thốt lên: Tội nghiệp con bé! Không xuất phát từ tình thương nữa mà để giải thoát sự nặng nề của chính mình.

Nguyên bước qua ngưỡng cửa nhà Lan, bàn thờ sắc đỏ và sắc trắng nhuộm màu buồn man mác phủ khắp căn nhà. Nhan khói bà con láng giềng thắp vẫn nghi ngút bay. Tàn nhan cháy đùn thành mớ rơi tràn ra cả bên ngoài chiếc lư hương. Thấy Nguyên, Lan cười niềm nở, ánh mắt như tia sáng của ngôi sao nhỏ hấp háy giữa bầu trời đen kịt. Đôi mắt ươn ướt mờ sương ấy.

- Mình đến thắp nhang cho bà!

Giọng Lan mệt mỏi nhưng vẫn niềm nở:

- Cậu là Nguyên con trai cô Vân đúng không?

Nguyên khẽ gật đầu và hành lễ trước bàn thờ của bà Tư. Xong xuôi cậu định chào ra về thì tiếng Lan gọi với lại:

- Nguyên uống ly trà rồi hãy về!

Gương mặt nhỏ xíu dưới chiếc khăn tang trắng và ánh mắt ướt đỏ hoe khiến Nguyên không nỡ từ chối. Cậu cầm lấy tách trà thơm mùi gừng vào lòng bàn tay xoay xoay. Hơi ấm từ tách trà chạy lan lên gương mặt buốt giá vì gió lạnh, cậu thấy ấm áp hẳn lên. Nhưng cậu chỉ nhấp môi rồi cố che đậy sự nhăn nhó của mình đối với cái thứ có hương vị cay cay ấy.

Lan và Nguyên học chung hồi tiểu học, lại xem như là hàng xóm của nhau. Tuy là hàng xóm nhưng hai đứa cứ như không quen biết, cũng không chơi thân. Lên cấp hai và cấp ba hai đứa chẳng còn học chung với nhau nữa, khoảng cách càng ngày càng xa, cứ như hai người lạ sống gần nhau vậy. Lan không buồn biết đến sự tồn tại của Nguyên vì cô có quá nhiều mối bận tâm khác sau giờ học để còn có thể tự lo cho cuộc sống của chính mình.

........

- Lan đó, cô đơn thường dễ biết, miệng thì cười nhưng mắt đã ươn ướt rồi!

- Lan như thế hồi nào?- Gương mặt nhỏ nhắn ngước nhìn Nguyên cười tít mắt.

Lan, tại sao cứ giấu nỗi buồn trong lòng làm gì, là Nguyên chứ có phải người nào xa lạ đâu sao không thể khóc trước mặt Nguyên, nếu buồn cứ tựa vào vai Nguyên mà khóc, khóc đến khi không thể khóc ấy. Sao cứ cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì, cứ tỏ ra lạc quan làm gì, như vậy chỉ càng buồn càng cô đơn thêm thôi.-Rốt cuộc thì Nguyên chẳng thể nói to ra những suy nghĩ của mình, những lời ấy chỉ thì thầm cho lòng dạ chính mình nghe thôi.



Mùa đông lạnh lẽo đến mức ngay cả chính nó cũng co ro trong sự tê tái của mình. Từng chiếc lá lạnh ngắt run rẩy cố bám trên thân cây khẳng khiu, hoa cỏ vùi mình trốn tránh từng cơn gió thốc thổi ngang qua. Những cơn mưa phùn lất phất bay bay thấm vào từng mạch tế bào từng gân lá. Cô bạn của Nguyên cứ hay bệnh trong những lúc thời tiết như thế này.

- Chỉ là bệnh lặt vặt thôi mà. Nguyên lo cho Nguyên ấy, con trai gì mà cứ sụt sùi theo thời tiết.

Thế là cả hai cùng cười, xem ra ngoài nỗi cô đơn, Nguyên và Lan cũng có nhiều điểm chung đó chứ.

Không biết từ khi nào Nguyên đã trở thành khách, một vị khách mặt dày tự xem nhà người khác giống như nhà của chính mình mà cứ tự do ra ra vào vào. Thậm chí cậu còn tự đào bới vườn của nhà người ta để trồng vào đó một bụi gừng nhỏ rồi chăm sóc hóa ra thành cả một đám gừng to. Mỗi sáng sáng chủ nhật cậu tự động đến đào lấy củ rồi pha một tách trà đặt vào tay cô bạn nhỏ. Trong khi đó Lan sẽ dúi vào miệng Nguyên viên xí muội chua chua ngọt ngọt làm dịu cơn đau nơi cổ họng. Và rồi những câu chuyện bất tận giữa hai đứa cứ thế nảy sinh.

Với Nguyên, Lan đã trở thành một thói quen dần cũ. Mà tính Nguyên những gì càng cũ thì càng có ý nghĩa đặc biệt và sự gắn bó sâu sắc. Sau những vấn vương của mối tình đầu thời đại học, Nguyên nhận ra rằng bản thân mình không thể thích nghi nhanh với cái mới, do vậy cậu thường nâng niu và trân trọng những thứ mà đối với người khác nhìn vô thật nhàm chán-chỉ vì nó đã cũ. Nhưng đối với Nguyên cái cũ song hành cùng ta một thời gian dài, cùng khóc cùng cười với ta ở những thời khắc quan trọng thì tận sâu trong tâm khảm nó đã tự nhiên có dấu khắc ở đó rồi, càng xóa chỉ càng để lại thêm nhiều vết thương và càng nhớ.

Nguyên ước giá như ngày nào cũng là ngày chủ nhật, để cả hai đứa cùng nghĩ việc ở cơ quan, cậu sẽ cưỡi chiếc xe cánh én đến nhà Lan. Chiếc xe mà mọi đứa con trai đang trong độ tuổi ngó gái như cậu sẽ không bao giờ thèm rớ tới. Thời nay có đứa con gái nào mà chấp nhận để một đứa con trai đèo mình trên chiếc xe vừa cổ lổ sĩ vừa tồi tàn như chiếc xe của cậu chứ. Chỉ trừ Lan ra.

Sáng chủ nhật nào trước mái hiên nhà Lan, Nguyên cũng có vô số chuyện để kể. Một tuần mệt nhọc trôi qua nhanh chóng. Nguyên vẫn chưa bắt đầu hẹn hò thêm với ai, còn Lan thì cũng đã mấy dạo yêu chẳng đi đến đâu. Cứ mỗi lần rời bỏ một chàng trai Lan lại làm như không có gì, đau đấy nhưng cô bạn cứ cố nhét nỗi đau vào chiếc bao to tướng mang tên lạc quan. Để rồi mỗi khi gặp Nguyên Lan cũng chẳng hề tâm sự, mắt thì hao hao đỏ rưng rưng ươn ướt. Những lúc ấy Nguyên thấy thương cô bạn nhỏ vô cùng. Cậu ước bản thân mình có thể là chiếc gương của Lan, mà mỗi khi cô ấy soi vào đó có thể tự do khóc cạn như bản thân cô ấy mong muốn. Và việc duy nhất mà Nguyên có thể làm là nhắn một tin nhắn: Nguyên nhớ Lan, mình sẽ là bạn thân mãi mãi nhé!

Lan cũng nhớ Nguyên.

Thế rồi những tin nhắn Nguyên nhớ Lan-Lan nhớ Nguyên cứ qua qua lại lại mỗi ngày.

↑↑ Lượt xem: 193
<< 1 2 4 >>
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617