Ngày xưa, vào đêm Valentine tôi nhận bó hoa hồng xác pháo đầu tiên Huy tặng, chị My từng nói: "Bé còn phải đi thêm một chặng dài nữa mới trở thành người lớn được" Tôi đi bên Huy chỉ để tự hỏi xem mình đã trở thành người lớn chưa mà mỗi lúc nhớ Huy, chỉ có dạ dày cồn cào như đang đói.
Huy vẫn tặng tôi hoa hồng xác pháo. Nó vẫn là hoa hồng xác pháo ngay cả khi người ta không đốt pháo nữa.
* * *
Chị My cho con nhỏ về chơi vài ngày. Đứa bé đang ở cái tuổi biết hỏi nhiều câu khiên người lớn khó có thể trả lời:
"Dì ơi. Bố cháu bảo sao dì không lấy chồng đi. Không nhanh là ế đấy dì ạ."
Tôi ôm chặt con bé có đôi mắt biết cười vào lòng. Và gợi nhớ về Huy. Có thể giờ này Huy đã tìm thấy hạnh phúc thực sự của đời mình. Mỗi lần sinh nhật tôi, Huy vẫn gửi cho tôi hoa hồng xác pháo. Khóm hồng chị My trồng ngày xưa đã quá cằn cỗi, nhưng tôi không nhổ nó đi. Nó vẫn nở những bông hoa màu xác pháo. Có lẽ chẳng vô cớ, cũng chẳng vì màu sắc mà người ta gọi nó là hoa hồng xác pháo. Xác pháo tả tơi khi cuộc vui đã tàn, giấc mơ trở thành hiện thực.
Phạm Thanh Thúy
những câu chuyện đáng suy ngẫm (215).