Snack's 1967
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Tình yêu
↓↓

Em là gì của tôi?

13-06-2016
A
A
A
A

Tôi không có quyền tước đoạt hạnh phúc cả đời em.

Tôi không biết mình đã ở trong phòng vệ sinh bao lâu, đã dội bao nhiêu gáo nước vào mặt để đánh gục cảm xúc trái tim mình, để có thể đưa lí trí chiếm lĩnh lại quyền kiểm soát.

7 giờ 5 phút, tôi lao bật ra khỏi phòng. Chiếc ghế đã trống. Tôi nhếch môi "ok thôi"

Tất cả đúng như lời em nói. Không nhắn tin, không điện thoại, không một lần gặp nhau. Tôi trở về với cuộc sống của mình vẫn như 2 năm về trước lúc em chưa hề xuất hiện trong đời tôi. Tôi đi ăn sáng với vợ, uống cà phê với mấy thằng bạn hàng xóm. Ăn trưa với mấy đồng nghiệp trẻ đẹp trong công ty, chiều lại nhậu nhẹt với mấy đối tác. Cần giải quyết nhu cầu tôi lại rủ mấy bóng hồng xinh đẹp đi chơi. Tôi luôn kết thúc một ngày lúc 10 giờ tối và thường là trong trạng thái chẳng còn biết gì cả. Tôi rất bận, rất vui, không bao giờ tôi phải ở một mình cả. Em là gì mà tôi phải nhớ chứ! Ngoài đường thiếu gì quán!

Rồi tôi ốm. Xuất huyết dạ dày. Cũng dễ hiểu thôi. Tôi không muốn chợp mắt. Không phải tôi đợi em đâu, chỉ là tôi muốn mình tiếp tất cả những người đến thăm mình cho phải phép lịch sự. Nhưng rồi, tôi kiệt sức. Đến ngày thứ 4 thì tôi gần như mê man cả ngày. Em đến.

- Sao anh lại để bị ốm như thế này?

- Ai chẳng phải có lúc ốm!

- Tại anh đi nhậu nhiều quá.

- Em là gì mà có quyền gì mà cấm tôi.

Em cười, đưa bàn tay mềm mại nhẹ nhàng áp vào má tôi. Tôi rùng mình.

- Anh đừng trẻ con thế nữa, anh phải biết tự lo cho mình chứ!

- Không phiền em phải lo, tôi sống rất tốt, bị bệnh thế này càng hay được bao nhiêu bóng hồng quan tâm lo lắng.

- Dạ! Anh phải mau khỏe lại để còn đi làm, còn sống với những người anh yêu thương.

Đấy, em lại thế. Thà em ghen tuôn, hờn dỗi gì đấy có lẽ tôi cũng đỡ tức. Nhưng sao em lại thế? Sao không giành giật lấy tôi? Sao lúc nào cũng đẩy tôi ra xa em.

-.... Đến giờ em phải đi rồi. Anh phải sớm khỏe lại nghe!

Cơn giận của tôi bốc lên.

- Em đứng yên đó, em là cái gì mà có quyền phán xét cuộc sống của tôi hả? Em là gì mà lần trước cũng bỏ tôi lại rồi ra đi không một lời? Em là gì mà thích thì xuất hiện rồi thích thì lại ra đi không một chút tăm tích. Em là gì mà muốn đến với tôi thì đến không thì lại đi hả? Em là gì mà lúc nào cũng giành phần thánh thiện cao thượng về mình thế hả? Em là gì mà lại biến tôi thành một thằng ngố trong cái kế hoach em đã sắp đặt sẵn ấy hả?

Tôi bật người tỉnh dậy, mồ hôi vã ra như tắm.

Trên chiếc bàn, một nhành ô môi vàng rưc, cánh hoa nhẹ đung đưa như đang mỉm cười chào tôi.

1 tuần sau tôi xuất viện. Cuộc sống lại trở về với vẻ bình thường của nó một cách không bình thường. Một tuần nằm viện khiến tôi nhận ra nhiều điều. Tôi thấy lòng mình trống rỗng. Bao nhiêu lượt khách đến thăm nhưng sao tôi chẳng thấy ấm lòng, bao nhiêu lời hỏi thăm chia sẻ nhưng tôi vẫn thấy thiếu một cái gì đó. Có lẽ đó là một chút thật lòng. Tôi hiểu đồng nghiệp, đối tác và cả những bóng hồng xinh đẹp kia, họ đến với tôi vì lẽ gì. Tiền, danh vọng, địa vị ... Cuộc sống của tôi vẫn ngập trong những cuộc vui nhưng đằng sau tất cả những thứ đó, mỗi đêm về tôi lại thấy lòng trống vắng vô ngần.

Em ở đâu? Tại sao không cho tôi cơ hội gặp em một lần.

Tôi đi đón con, đối với tôi bây giờ tôi điều đó thú vị hơn là những cuộc nhậu say mềm. Giữa sân trường X chật ních với hơn cả nghìn học sinh. Tôi thấy dáng em, thấp thoáng trong tà áo dài đang bước vội trên sân. Tôi chạy theo gọi tên em giữa dòng người tấp nập. Nhưng không kịp, em đã biến mất. Hôm sau, tôi đến thật sớm, tôi muốn gặp em. Không để làm gì? Chỉ muốn gặp em mà thôi. Bóng dáng kia lại xuất hiện. Tôi chỉ kịp dặn con đứng chờ rồi vội chạy đuổi theo sợ em lại biến mất trong dòng người ấy. Trời đổ mưa. Tôi gào tên em trong mưa. Nhưng em vẫn biến mất. Tôi khóc. Khóc vì những điều uất nghẹn trong lòng. Nước mắt quyện với nước mưa.

- Chú vừa gọi tên chị cháu ư?

Bóng dáng thân quen xuất hiện trước mặt tôi nhưng khuôn mặt thì không phải. Em tôi khuôn mặt tròn trĩnh và có một đôi mắt đen sâu hun hút kia.

- Chú vừa gọi tên chị cháu à?

Tôi khẽ gật đầu. Cô bé nắm chặt lấy đôi tay tôi, giọng lạc đi vì xúc động.

- Cảm ơn chú! Cảm ơn vì chú đã đến.

Cô bé đưa tôi men theo một con đường mòn nhỏ giữa những bụi cúc dại um tùm. Cô dừng lại trước một ngôi mộ. Tôi điếng người khi thấy bức ảnh trên tấm bia. Chân tay rã rời. Miệng tôi khô khốc. Ngực như bị một tảng đá nặng đè lên khiến tôi không thể nào thở được. Tôi quỳ sụp xuống bên mộ em mà vẫn chưa tin vào những gì mình thấy.

- Chị ấy đã chờ chú ở đây gần cả năm nay rồi.

- Một năm?

- Dạ! đúng vậy! Cháu đã rất mong sẽ chuyển được bức thư này cho chú. Nếu không chỉ một tuần nữa thôi nó sẽ bị đốt theo di nguyện của chị cháu.

Đôi tay run run, tôi lần mở trong từng nếp gấp, những dòng chữ quen thuộc hiện ra.

Anh thân yêu!

Thế là cuối cùng anh đã đến. Em đã không lầm. Em biết anh thật sự yêu em mà. Thế là em đã thắng. Em đã thắng được mấy bóng hồng xinh đẹp để giành lấy một vị trí nào đó trong trái tim anh.

Anh đừng ngạc nhiên và cũng đừng đau buồn. Con người ai cũng có một số mạng. Bố mẹ sinh em ra và tạo hóa đã cho em một số phận thật tuyệt vời. Vì tạo hóa đã cho em gặp anh, được yêu anh bằng cả trái tim và tâm hồn mình. Ông trời thật thương em vì đã gởi đến cho em một người tình tuyệt vời như anh. Nhưng yêu anh là một cái tội. Em có tội với vợ anh, với con anh và nhất là với ba má em, những người cũng đã yêu em bằng cả trái tim mình. Vì cái tội ấy mà em đã bị quả báo. Em mang trong mình virus của một căn bệnh nan y. Em đã chiến đấu giành giật với nó từng giờ, từng phút để được ở bên anh. Nhưng cuối cùng. Anh thấy đó, em vẫn thua.Hihi

Nhưng như thế này quá đủ với em rồi, em không mong muốn gì hơn nữa.

Tạm biệt anh! Người đàn ông duy nhất và vĩnh viễn trong lòng em.

Từ trên trời cao, em nguyện anh mãi hạnh phúc và bình an.

Nước mắt tôi lã chã theo từng dòng thư của em. Tim quặn thắt, khiến tôi không thể nào thở được nữa. Tôi ôm lấy nấm mộ như ôm người con gái bé nhỏ tôi từng yêu và từng hận.

- Anh xin lỗi! Xin lỗi em!

Cô bé đến bên tôi, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi.

- Chú đừng thế. Chị không muốn thấy chú như vậy đâu. Chị đã mỉm cười hạnh phúc khi ra đi trong giai điệu du dương của bài Hạ Trắng chú hát tặng chị ngày nào.

- Cô ấy đã đi khi nào?

- Đã 11 tháng 23 ngày.

- Nhưng tin nhắn và bánh sinh nhật đã được gởi cho tôi.

- Là cháu. Đó là di nguyện của chị cháu.

- Còn nhành hoa?

- Chú sẽ không tin đâu nhưng đó là chị cháu đã báo mộng cho cháu đấy. Chị bảo cháu mang một nhành ô môi đến phòng 207 bệnh viện Đa Khoa.

- Không! Tôi tin! Làm sao tôi có thể không tin vào tình yêu của em được chứ.

***

- Bố ơi! Bố đang làm gì thế? Con trai tôi ngơ ngác hỏi.

- Bố đang trồng một cây ô môi. Sau này lớn nó sẽ che mát cho bố, mẹ và cả người con gái dưới mộ kia.

- Cô này hả bố?

Tôi đưa mắt nhìn tấm ảnh thằng nhỏ vừa chỉ, mỉm cười gật đầu.

- Nhưng cô ấy là gì của bố?

Một cơn gió heo may nhẹ nhàng thoảng qua như bàn tay ai đang vuốt lấy mái tóc tôi.

Tôi mỉm cười

- Uh! Em là gì của tôi?
.

↑↑ Lượt xem: 122
<< 1 2
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617