2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Tình yêu
↓↓

Em gặp anh ở nơi em phải gặp

14-06-2016
A
A
A
A

Những lời khen tuôn ra từ miệng người mà cô vẫn gọi là sếp sao nó nhạt nhẽo và đáng ghê tởm tới vậy. Hắn gợi ý về những cuộc tiếp khách nửa kín nửa hở mà bấy lâu cô vẫn từ chối. Hắn dùng những lời lẽ có cánh vô cùng sáo rỗng để nói về tác phẩm của cô.

Mà không chỉ riêng anh ta, những người xung quanh cô cũng nói như thế. Họ khen nó hay, họ khen tác phẩm có sức chạm nhưng không ai thực sự hiểu cái bi kịch mà nhân vật của Sa đang gánh chịu.

Cô thấy phát ngốt. Cô rùng mình khi nghĩ đến những khuôn mặt vô hồn, không cảm nổi tiểu thuyết của cô thế mà vẫn vào hùa để khen lấy khen để.

Độc giả của cô có thể ít nhưng phải là những người biết đau, biết cay, biết nhục với nhân vật của cô, với cái cảm giác mà khi cô sinh ra nó. Mà chao ôi, thực tế là có những người mua sách theo phong trào, thấy người ta bảo nó hay song đọc xong vẫn không hiểu nó hay ở chỗ nào.

Cô phát tởm vì những kẻ như thế. Vậy mà bao lâu nay cô lại vật mặt ra viết để phục vụ cho những cái đầu nông cạn đó. Cô chắt chiu cái tuổi 25 của mình và nuôi dưỡng nó trong từng dòng chữ cô viết. Cuối cùng cái họ thấy chỉ là giấy trắng chữ đen, chỉ là những cái khuôn khô khốc.

Sa cười méo miệng đi ra khỏi phòng giám đốc. Cô nhận lấy lời chúc mừng từ những bộ mặt giả tạo của đồng nghiệp. Ai cũng mang 1 cái mẫu y chang nhau. Và Sa chắc gì đã hơn họ. Sa thấy hận với ý niệm mình cũng giống họ, mình cũng tàn nhẫn và lãnh cảm với các nhân vật của mình không thua kém gì ai. Chính mình chứ không phải ai khác đang trở thành nạn nhân của trò chơi kim tiền. Mình moi móc nhân vật của mình, mình giết chết họ bằng ngòi bút và nặn ra những truyện ngắn vội vàng, mạt hạng. Thế mà giờ mình lại yêu cầu người ta tâng bốc nó, trân trọng giá trị của nó. Cái cuộc đời chết dẫm này!

Sa bỏ việc ngày hôm đấy. Chẳng ai hiểu lý do vì sao trừ chính cô.

***

23h54 phút, vậy là còn 6 phút nữa Hải nhẩm trong đầu. Bất giác cậu mỉm cười và nghĩ, cảm giác như đếm ngược chờ giao thừa mỗi năm. Hải không thể nhớ trọn vẹn cái kí ức ấy cũng có thể là vì Hải không muốn nhớ.

6 phút nữa là sang ngày mới, 6 phút nữa để cậu thực hiện 1 quyết định to lớn trong cuộc đời.

.

Bóng cô gái ấy xiêu vẹo trên vỉa hè. Cô không rõ bây giờ là mấy giờ mà có vẻ cô cũng không muốn bận tâm đến ý niệm về thời gian. Cô chỉ đi, đi vô định như thế. Cô đi hết qua con phố này tới góc đường khác, cô la cà vào những gánh hàng rong ven đường. Cô nhận thấy mình đang khát. Cô thèm cái cảm giác được vỗ về, được ai đó vuốt nhẹ lên tóc, được nhắm mắt gục đầu lên vai họ và khóc. Cô vội vã men theo từng con phố và đi tìm cái gọi là kỉ niệm, thứ mà vốn xa xỉ trong cuộc sống cô. Cô đã bỏ mặc nó, đã để nó ngủ quên quá lâu rồi. Cô quăng quật đời mình trong tay người khác, và giờ cô thấy nó méo mó. Sa dừng lại trước một tấm kính của cửa hàng quần áo đã đóng cửa. Cô nhìn chằm chằm vào cái hình hài trong gương: mỏng manh và dễ vỡ. Cái thân thể ấy đưa tay vẫy cô, cười lẳng lơ với cô. Nó như muốn mời gọi cô đến với 1 thế giới ngập ngụa ánh đèn và sực nức mùi nước hoa. Cái hình hài trong gương bắt đầu đưa chân nhún nhảy, đầu tóc nó rũ rượi. Nó cười khanh khách lên từng tiếng một. Nó quay vòng tròn bên trong gương. Rồi nó ném chiếc túi khoác trên vai sang 1 bên và quay cuồng trong thế giới chỉ riêng nó thấy. Trời đất cũng quay theo cái bóng của nó. Nó thấy những lốm đốm nửa sáng nửa tối, ánh đèn nhấp nháy điên đảo và cuối cùng tắt hẳn.

Bên kia đường, cậu thanh niên đang ngồi bất động ở điểm chờ xe bus đưa mắt nhìn sang trân trối. Ở đó có 1 cô gái vừa nằm gục ngay trước cửa hàng thời trang bóng loáng. Cái bóng của cậu chạy vụt đi, gói thuốc trừ sâu nằm lăn lóc phía dưới nền xi măng lạnh lẽo.

***

10 giờ 3 phút, Sa tỉnh giấc. Cô đưa mắt nhìn khắp lượt căn phòng. Có một cảm giác thân thuộc đến lạ lẫm ở nơi đây. Căn phòng nhỏ được ướp bằng mùi ẩm mốc của quần áo lâu ngày chưa giặt cộng với mùi nước đái chó vương vãi ngoài sân. Trần nhà là những mảng xốp đã ngả màu vàng nhờ nhờ được người ta buộc lại vụng về bằng dây thép.

Trên bếp có 1 cái gì đó vừa sôi ọc ọc như chính tiếng bụng cô đang réo vần vũ bấy giờ. Cô thấy lợm ở giọng và cảm giác buồn nôn đến khó tả. Bụng cô cuộn lên từng cơn đau đớn. Cô nhận ra mình khát, khát muốn cháy cả họng. Cô vặn mình, ném cái chăn đang đắp sang 1 bên và bật ngồi dậy. Tới lúc này cô mới nhận ra mình đang mặc một bộ quần áo khác, bộ quần áo thể thao của nam chứ không phải chiếc váy hôm qua.

Chiếc cửa bật mở, ánh nắng héo hắt của buổi sáng rọi vào khuôn mặt chàng trai vừa xuất hiện. Anh mặc một bộ quần áo màu xanh, kiểu đồng phục của các cầu thủ bóng chày. Cái bóng cao cao gầy gầy lạnh lùng đứng đó nhìn cô, không có vẻ gì ngạc nhiên. Cô nhìn bộ đồ xanh đứng ở cửa như nó vốn là sự hiện diện tất yếu. Cô nhìn theo cái bóng áo xanh di chuyển về phía bếp. Cô không rõ anh có nói gì hay thực chất là anh không nói gì mà chỉ là do cô đang tự mường tượng ra. Cô chẳng nhớ mình đã đọc ở đâu đó nôm na rằng "Để hiểu về tình yêu! Chỉ cần 1/5 giây, mũi tên của Thần Tình ái có thể bắn thẳng vào trái tim và đầu của bạn." Vậy thì Chúa ơi! Hình như đầu óc cô đang bị tê liệt.

Chàng trai ấy bê tới trước mặt cô 1 bát miến vẫn còn bốc khói. Mùi hành xen lẫn mùi thịt bò xực vào mũi Sa kích thích vị giác của cô. Cô không rõ anh có bảo cô ăn không, cô chỉ nhớ trong lúc cô ngồi ăn ngon lành thì anh đứng đó, nhìn cô – câm lặng. Anh khoanh tay trước ngực, đứng tựa vào cửa, cả người dựa hẳn sang bên phải. Đôi lúc anh lơ đễnh thả hồn đi đâu đó, nhưng rồi tiếng nhai chóp chép của cô sẽ kéo anh trở lại. Đúng vị trí ấy, đúng tư thế đó, đúng cái nhìn như thế. Họ không nói với nhau bất kì lời nào, cũng có thể họ đã nói, nói theo ngôn ngữ của riêng 2 người. Cách anh nhìn cô và cách cô liếc anh trong lúc ăn – đấy là cuộc trò chuyện đầu tiên của họ. Và đấy cũng là khởi đầu cho vô vàn cái đầu tiên sau này.

Nhưng có 1 điều họ đã nhận ra ngay lúc đó rằng cuộc gặp gỡ ấy đã kết thúc cho nỗi bi kịch trong mỗi người.

Họ giống như hai mảnh tâm hồn vất vưởng tìm thấy nhau và vá víu cho nhau. Dù chẳng ai biết sự chắp vá ấy có thể kéo dài đến bao giờ nhưng hãy cứ đi vì biết đâu cuối cùng sẽ tới đích.

 
.

↑↑ Lượt xem: 121
<< 1 2
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617
XtGem Forum catalog