Mùa hạ này Ngọc lại về đây, cô không dám mơ về tương lai đẹp đẽ với Kiên cô chỉ mong có thể gặp lại ánh mắt trong veo ngày ấy và cô sẽ nói xin lỗi anh. Đã ba mùa hạ trôi qua Ngọc vẫn chờ, cô không biết điều cô đang chờ liệu có bao giờ đến. Mùa hè này nếu anh không về nữa thì có lẽ anh đã quên cô thật rồi.
Nhưng ở đời ai biết đâu chữ " ngờ", khi Kiên đang chuẩn bị xin về làm gần nhà thì Ngọc biết tin chị gái bị bệnh nặng, cô đã phải xin nghỉ việc về đi chữa bệnh cùng chị. Đã đi hết những bệnh viện lớn nhất: Chợ Rẫy, Việt Đức, rồi viện K.. Nhưng bệnh tình của chị cô quá nặng không thể qua được, vào một ngày cuối tháng 10 chị gái Ngọc đã ra đi. Đau xót trước sự ra đi của chị Ngọc gần như gục ngã vậy mà lúc này Kiên ở đâu...? Cô không dám oán trách ai điều gì chỉ trách số phận mình quá bạc, vì bố mẹ và em gái cô đã cố gắng vực dậy chính mình...
Cuối cùng Kiên cũng xin được về gần nhà nhưng bây giờ Ngọc không còn như trước nữa, sự ra đi của chị là một vết thương lớn trong lòng cô. Nhưng dường như Kiên không hiểu điều đó, anh cũng không mấy quan tâm nữa. Bây giờ Ngọc tự nghĩ 6 tháng cô cùng chị đi chữa bênh Kiên đã làm gì, anh đã như thế nào???
Rồi một ngày cô thấy anh cùng một người con gái khác cô đã bất ngờ và rất ngạc nhiên. Hẹn gặp Kiên tại quán café Hải Thượng nơi cả hai từng ngồi, vẫn hai con người đó ngồi đối diện nhau Ngọc nói:
- Kiên đã có người yêu chưa?
- Làm gì có ai yêu Kiên chứ?
Ngọc cười:
- Vậy hãy công khai làm người yêu của mình đi.
Kiên sững sờ, ngạc nhiên nhìn Ngọc hồi lâu, có lẽ điều Ngọc nói khiến anh bất ngờ, anh nhận ra Ngọc rất nghiêm túc:
- Xin lỗi, nhưng Kiên đã lỡ yêu người khác tha thiết quá mất rồi, Kiên không thể cùng lúc yêu hai người được, chắc Ngọc cũng biết người đó mà.
Lời Kiên nói chậm rãi nhưng dường như có chút áy náy trong lòng. Sự bình thản vẫn hiện lên trên khuôn mặt của Ngọc:
- Vậy sao Kiên còn nói dối.
Kiên im lặng anh không nói gì, anh cũng không dám nhìn vào đôi mắt đang ẩn chứa đầy nỗi buồn của cô nữa. Anh sợ mình sẽ nói ra điều gì đó không đúng.
- Vậy chúc Kiên hạnh phúc nhé!
Nói xong Ngọc đứng dậy bước ra về, nước mắt cô sẽ không còn rơi được nữa vì tất cả những nỗi đau mà ông trời mang lại cho cô lúc này dường như cô không còn có đủ nước mắt để rơi. Trái tim Ngọc đau đớn những nỗi đau chồng chất, lòng cô ngỗn ngang những điều chưa bao giờ cô nói với Kiên. Bây giờ trong tay Ngọc không còn gì cả, cô bước đi lơ đễnh giữa bầu trời thênh thang mà không biết nên đi về hướng nào..
Cô chỉ thầm chúc cho Kiên hạnh phúc. Bước ra đi nhưng Ngọc thấy không hối hận vì cô đã nói ra điều mình muốn. Cô đã hiểu thà cứ yêu hết mình mà không có kết quả còn hơn mai này sẽ hối hận vì đã không dám thừa nhận tình yêu của mình. Đời người ai chẳng có một lần để nhớ và yêu!
Nhìn lên bầu trời cuối xuân đang còn những tia nắng ấm áp Ngọc chợt nhớ những câu thơ mà cô bạn cùng phòng ký túc thường đọc, cô khẽ mĩm cười:
"...Nếu thế gian còn có kiếp sau
Em xin ước được làm tia nắng
Trên con đường đời xa ngàn dặm
Em rọi đường trên mỗi bước anh đi."
Đặng Ngọc Ánh
.