Còn Linh, cô nàng như vừa được hai "hướng dẫn viên du lịch" đưa đi khắp nơi trên Trái Đất, từ Paris rồi đến hoang mạc Sahara, bây giờ chắc Linh đang treo lơ lửng trên đỉnh Phan – xi – păng rồi cũng nên.
- Tớ cám ơn các cậu nhiều lắm, thực sự tớ không biết nói như thế nào nữa, đây là bữa tiệc sinh nhật tuyệt vời nhất trong đời tớ... - Giọng Linh rưng rưng, nghèn nghẹn, chỉ nói bao nhiêu đó thôi nhưng cả hai biết Linh đang hạnh phúc lắm.
- Món quà cuối cùng, đặc biệt nhất, món quà mà tớ đã cất công "làm" nó trong suốt những ngày tháng qua, Linh có muốn nhận nó không
Việt khẽ tằng hắng. Minh vội đứng dậy, chạy biến mất khỏi đám chè thơm thơm.
- Tớ thích cậu, Linh à! – Cậu thích tớ chứ?
Có lẽ như cả hai đã biết câu trả lời của Linh, cô nàng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, bối rối vén mái tóc thơm ngầy ngậy, tay xoa xoa vào nhành hoa ban đang nức lên hương đêm dễ chịu.
Cả hai cứ như thế, nhìn nhau chẳng nói thêm tiếng nào.
Việt nhướn tay, khẽ sờ vào má Linh, ấm áp.
Những ngày tháng tiếp theo sẽ là những ngày đẹp với đôi bạn trẻ.
Việt là "tài xế" chở Linh đi suốt nẻo đường, thị trấn như đẹp hơn, hạnh phúc hơn vì nơi đó tình yêu đang rộng mở. Một tình yêu đẹp như chàng Viên và nàng Lịch, trong trí tưởng tượng.
Mãi sau này, Linh mới biết bãi "Lâm Hinh" thật ra là "Linh hâm" và nhân vật Viên và Lịch không ai khác đó chính là Việt và Linh. Cũng không chắc Linh đã biết từ trước hay chưa, chỉ biết rằng sau khi Việt bật mí thì đôi mắt cô mấp máy, khẽ nhìn Việt, ngại ngùng.
Cảm giác cả hai cười giòn tan giữa cái mát lạnh của Sapa thật lạ, có điều gì đó thực hoan hỉ và tràn đầy niềm tin yêu. Một cảm giác mà chỉ có những người đã trải qua mới biết. Giống như "ta không hề biết cảm giác của người uống café dưới chân tháp Eiffel nó sẽ như thế nào nếu ta chưa đặt chân đến Paris."
Lân đầu tiên mới thấy Việt đỏ mặt, lạ thế!
Liêu Hoài An
tình yêu học trò (48).