Một khi chuyện tình đã đi qua, trách ai cũng không quan trọng, kết thúc là kết thúc. Chẳng phải là mãi mãi không vẹn tròn sao?
***
Mùa hoa sữa năm nay đến muộn, tôi đứng một mình trên lan can bệnh viện nhìn qua đường, nơi ấy có hai cây hoa sữa đã đứng với nhau được 10 năm, mọi năm vào thời điểm này chúng đã trắng xóa những bông hoa thơm nưng nức, năm nay lại mới chỉ lác đác vài chùm, lơ thơ theo chiều gió khiến tôi không khỏi có chút chạnh lòng, có chút buồn và trống hoác trong tâm hồn.
- Ô, lại đứng ngóng nữ sinh nữa sao? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi có biết không?
- Ha ha đừng nói là vẫn muốn gặm cỏ non đấy...
- ...
Suốt 10 năm qua tôi đã quá quen với những tiếng cười như thế, họ cười tôi vì cho rằng tôi có sở thích lạ, thích đứng ở lan can vào những giờ cao điểm ngắm những cô nàng mặc áo dài trắng lướt xe đạp ngang qua đến mức 'quên' cả lấy vợ. Chỉ có tôi biết rõ nhất, dù có thêm bao năm tháng đi qua, tôi có lẽ vẫn đứng ở góc hành lang này để có thể thấy thật rõ bóng dáng em hòa lẫn trong những bông hoa trắng tinh khôi ấy.
Tôi nhớ em.
***
Lần đầu gặp gỡ- em chọc giận tôi
Tôi của năm ấy đã gần 30 tuổi, đã đi qua vài mối tình, tự nhận mình có chút từng trải nhưng vẫn còn chút trẻ con nên không muốn bị buộc chân. Là bác sĩ trong bệnh viện ở cái thị trấn nhỏ này, công việc không rảnh, cũng không bận. Như lúc này, có thể rảnh rỗi ngồi dưới hai cây hoa sữa mới lớn, bên ly cà phê lành lạnh đá mà nói chuyện thế giới với mấy cạ quen.
- Bác Liễu ơi, bánh kem của cháu xong chưa ạ.
Tiếng của em cứ như thế lọt vào tai tôi lảnh lót như tiếng chuông ngân vang lên trong cái nắng cuối hè. Và em xuất hiện với hai cái bím tóc dài bên chiếc xe đạp mini màu nho sẫm. Nhìn hai bím tóc lúc lắc ngó nghiêng, tôi đoán chắc em là nữ sinh, em lại phối quần bò đơn giản với cái áo phông không thể đơn giản hơn thế thì chắc chắn là dạng đơn thuần, da mặt chắc mỏng lắm. Tôi không nhịn được nghiêm túc lên tiếng:
- Cô bé à, cô Liễu mới ra ngoài, có phải em đến lấy bánh sinh nhật không? Cô gửi ở chỗ anh đấy, dặn anh ai đến lấy thì đưa.
Sự thật là bé con ấy rất dễ bị lừa, tròn mắt nhìn sang tôi, hoang mang hỏi:
- Gửi ở chỗ anh thật ạ? Vậy anh để đâu rồi ạ ? Vừa nói vừa nhìn lên cái bàn chất đầy ly cà phê và gạc tàn thuốc lá vẻ tìm kiếm.
- Anh để ở nơi bí mật rồi, theo anh đi rồi anh sẽ đưa cho.
Tôi đưa tay ra như mời gọi, còn phụ họa thêm mấy cái nháy mắt khiến cả bàn cười ồ lên. Phải công nhận là việc trêu ghẹo phụ nữ nhất là con gái luôn khiến lũ đàn ông chúng tôi cảm thấy rất vui sướng. Đặc biệt là bé ngoan, một tiếng ạ, hai tiếng ạ... thật ngọt chết đi được. Tôi tràn đầy hả hê nhìn em nhận ra mình bị trêu nên phải quay mặt đi. Tôi còn mong chờ em đỏ mặt, tay chân luống cuống nhưng cuối cùng tiếng cười của chúng tôi cũng tắt đi khi em chỉ mím môi nhìn vào quán, coi chúng tôi như chưa tồn tại. Lúc ấy, có cô bé trong quán đi ra nói em đợi khoảng 15 phút gì đó mới có bánh. Em gật đầu, quay xe đạp, ngồi lên xe, đặt chân lên pê-đan, quay lại liếc ánh mắt về đúng mặt tôi, cười thật tươi khiến cả lũ chúng tôi sững sờ há hốc miệng, trước khi quay đầu, lăn bánh xe đi mất chỉ để lại 1 câu:
- Cháu nói này chú! Chú có tuổi rồi nên giữ miệng 1 chút, trêu chọc con nít là không đứng đắn đâu.
Ha ha ha... Cả bàn cà phê sau vài giây im ắng bỗng cười đến mức muốn bay cả mái nhà, mấy người bạn còn không ngừng gọi tôi: chú à! Chú gì ơi! Chú gì ời! ... làm tôi đen mặt gặm nhấm nỗi đau bị 'con nít' động chạm tuổi tác. Tôi nuốt hận, ngồi im nghĩ ngợi là khi cô bé ấy quay lại đây tôi nên xử lý thế nào?
Nhưng trước khi cô bé ấy quay lại, tôi đã phải quay lại bệnh viện tiếp tục ca trực của mình, về sau này tôi cũng không nhớ đến việc xử lý ấy nữa...vì từ lần thứ hai gặp lại tôi còn mải để dành tâm trí...làm cái đuôi của em.
***
Lần thứ hai gặp - tôi bị đánh trúng
Sau hôm ấy, tôi hỏi lũ bạn xem em có quay lại lấy bánh không? chúng tủm tỉm cười bí hiểm đồng loạt lắc đầu, bận bịu công việc tôi quên luôn chuyện ấy. Đến một hôm, khi tôi đau khổ đứng đợi lấy tài liệu ở dãy hành lang ngay mặt đường lớn, lơ đãng nhìn qua quán cà phê và cái tiệm bánh mới chợt nhớ ra món nợ cũ. Đang phiêu diêu, Ân khoác tay tôi:
- Tài liệu đây, chẳng mấy khi hân hạnh đón cậu lên chốn này. Sao, y tá Liên nghỉ à?
- Ừm, cậu thì nhàn rồi, chỉ việc xếp mấy cái giấy mà được lên đây hít khí trời.
Ân đang ha ha cười, chợt vỗ vai tôi:
- Không chỉ hít khí trời đâu, còn có thể tranh thủ ngắm nghía nhiều thứ ác chiến cơ.
Ân khoát tay chỉ về đầu đường, ở đấy thấp thoáng mấy bóng áo trắng đang phấp phới đạp xe về phía chúng tôi. Tôi cũng nhếch miệng cười, chỉ là mấy nữ sinh thôi, ngày nào mà chẳng thấy. Đang định quay lại trêu đứa bạn, tôi bỗng tròn mắt, chẳng phải cô bé bánh kem sao? Tôi nhoài người ra ra khỏi ban công xác định cho kĩ. Đúng là cô ấy, nhưng...khác quá, mái tóc dài được vén gọn thả ra sau, nhẹ nhàng bay, nắng trải xuống làm vài lọn ánh lên, áo dài bó sát người, hai tà mỏng mảnh đón gió phồng lên như cánh bướm chập chờn bay lượn. Em đang trò chuyện với bạn, cười lấp lánh.Vào thời khắc này, tôi như bị một đòn, đứng hình, cứ thế ngây ngốc nhìn theo dáng em lướt qua rồi biến mât trên đầu dốc.
- Sao nào? Ân huých tay tôi cười gian xảo.
Tôi vẫn nhìn theo hướng ấy, hỏi ngu ngơ:
- Ân, mấy giờ thì tan học?
...
Tôi còn nhớ rõ, Ân của ngày hôm đó kinh ngạc đến thế nào vì chúng tôi đã ở tuổi nào rồi, còn có thể thích nữ sinh sao? Còn tôi của hôm đó vừa làm việc vừa thấp thỏm, canh chừng khoảng thời gian cuối tiết 4 là hì hục leo cầu thang lên tầng 2, gần mặt đất nhất để có thể nhìn thấy em. Tôi hi vọng chờ đợi, chờ đợi khoảnh khắc em lướt qua trước mắt tôi dịu dàng như ban sớm, khoảnh khắc em khuấy lên sự rung động trong tôi. Và tôi đã không nhìn thấy em, có thể em học tiết năm, có thể em đi con đường tắt nào khác, có thể tôi đã không nhận ra em giữa tấp nập những áo trắng cánh mỏng dập dìu giờ tan học hôm ấy. Tự nhủ lòng là không may, ngày mai tôi sẽ lại tiếp tục leo lên hành lang này, leo lên hành lang của thứ cảm xúc không tên ngứa ngứa trong lồng ngực. Thành quả đạt được của chờ đợi hẳn phải rất ngọt ngào.
***
Lần gặp thứ 3. Thu hoạch thật đáng kể
Nhiều ngày sau đó, mọi người xung quanh tôi đều biết thói quen mới kì quặc của tôi: sáng sớm, ôm cà phê lên hành lang hóng gió. Cơn gió này, đến cả Ân cũng không biết, Ân chỉ cho rằng tôi thích ngắm nữ sinh. Tôi cũng đã ngày ngày được thấy em, dù em không hề biết hay vô tình ngẩng đầu về phía tôi, tôi vẫn thấy rất ấm áp. Tôi cũng chẳng có ý định đi theo em vì...lý do tuổi tác, tôi đã qua cái tuổi đi sau xe để làm quen con gái lâu rồi. Trái lại, tôi lại có chút hưởng thụ cảm giác từ xa quan sát 1 người mà người ấy không hay biết. Tôi có thể thấy em cười tươi, có thể thấy em mím môi, thấy em lo lắng, thấy em khiến mái tóc dài bay bay chạm cả vào giấc mơ của tôi.
Một ngày chủ nhật đẹp trời, tôi đang đi đến phòng hội chẩn thì thấy có bóng người thập thò ngay cửa phòng bệnh ý như muốn tìm ai đó. Tôi đi ngang rồi chợt khựng lại, quay phắt đầu. Là em. Em hôm nay không đi học, mặc đồ rất thoải mái, quần ka ki dài, áo sơ mi có hai cái nơ trên tay áo, tóc tết lệch về một bên, đội cái mũ quả bí nhìn cực kì xinh xắn. Nhìn em đang dáo dác nhìn vào phòng bệnh. Tôi quát khẽ:
- Tìm ai?
Em giật thót mình, vội vàng quay lại. Nhìn điệu bộ sợ hãi đến cúi đầu của em tôi cố gắng nén cười lặp lại
- Tìm ai?
- Phòng chích ngừa ạ. Em vẫn cúi đầu lí nhí.
Tôi quay bước, đoán chắc em sẽ ngước lên nên đi được hai bước vội quay phắt lại. Quả nhiên thấy em luống cuống cúi gập đầu xuống. Tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ, lại muốn hành hạ em một chút. Liền nói:
- Theo tôi. Nói xong liền rảo bước.
Tôi nghe tiếng bước chân em lẽo đẽo theo sau, tôi dẫn em đi lòng vòng qua các dãy nhà, em cứ thế yên lặng đều đều bước theo, ngoan như một con cún nhỏ. Được một lúc, tôi lại thấy có chút không nỡ, liền vòng đường khác, dẫn em về phòng chích ngừa.
- Đến rồi.
Em ngẩng lên nhìn tên phòng rồi ùa vào phòng, không liếc mắt về tôi lấy 1 cái. Được lắm, tôi cũng theo vào.
- Dì Thuận, cháu chào dì.
- Đến rồi à, sao lâu thế, dì chỉ đường rồi mà.
- Dạ, cháu đã gần đến đây thì chú này cứ bắt cháu đi theo rồi dẫn cháu đi lung tung ấy.
Nói rồi tay chỉ ngay về phía tôi, mặt nghênh lên thách thức. Tôi giật mình, đứng im, mặt đen lại. Em được lắm.
- Ai quen biết gì cô, chị, em đến nhắc chị lát nữa có cuộc họp đấy.
Tôi sau cái giây bị em đột kích đã nhanh chóng lấy bộ dạng không thể nghiêm túc hơn để truyền đạt ý kiến, sau đó nhíu mày, tỉnh bơ lờ tịt em đi. Chẳng lẽ đấu không lại em sao? Tuổi già của tôi để làm gì chứ?
Dì Thuận của em đánh mắt nhìn hai chúng tôi:
- Biết rồi, cháu lại đây.
Em tiến lại, hai người trò chuyện gì đó. Tôi chính thức bị ra rìa, lủi thủi biến mất. Nhưng không sao, chẳng phải đã tìm thấy mối liên hệ của em mà tôi rồi sao? Cứ từ từ, rồi xem em chạy đằng nào.
***
Chỉ là dịu dàng nghe em nói.
Những ngày sau khi em bước chân qua bệnh viện này là những ngày tôi bám dính lấy dì Thuận của em, dày mặt cùng dì diễn đi diễn lại một đoạn hội thoại:
- Dì...
- Tôi không phải là gì của cậu.
- Em đã xuống một cấp làm con rồi mà, dì...
- Quên đi, nó là con nhà lành, tôi không giao trứng cho ác.