Polly po-cket
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Tình yêu
↓↓

Đi mãi rồi cũng quay về

14-06-2016
A
A
A
A

Mồi được xác định là đôi trai gái đang đèo nhau trên chiếc xe Attila màu trắng. Huy bảo em: "Chuyến này để thằng Quân ghi điểm, vợ chồng mình chỉ đi đằng sau xem thôi."

***

1. Một chuyến ăn hàng.

Mồi được xác định là đôi trai gái đang đèo nhau trên chiếc xe Attila màu trắng. Huy bảo em: "Chuyến này để thằng Quân ghi điểm, vợ chồng mình chỉ đi đằng sau xem thôi." Em gật đầu.

Đã lâu rồi, em chẳng còn ham hố gì chuyện tham gia cả. Tự nhiên thấy chán thôi. Tự nhiên em cảm thấy vô nghĩa đến kinh khủng. Chẳng giống em hồi trước đây chút nào cả. Hồi trước, em mê mẩn cái cảm giác ngồi sau xe Huy mỗi chuyến "ăn hàng". Cái cảm giác hồi hộp, háo hức đầy nguy hiểm song cũng vô cùng phấn khích mỗi khi giật được một cái túi xách và rạp người ôm Huy mặc cho gió vù vù hai bên tai, mặc cho chiếc xe lắc điên đảo, có khi rạp cả xuống sát đường.

Sự phấn khích ấy mỗi ngày một teo tóp và gần đây thì nó đã thành sự chán chường. Phải, em đã hết phấn khích rồi. Huy cũng ít trực tiếp tham gia. Hầu như là để đám đàn em thực hiện. Huy và em chủ yếu là đi theo và nếu cần sẽ vờ như là những người tốt bụng, giữ xe nạn nhân lại, vờ hỏi han, tạo điều kiện cho đám đàn em bỏ chạy.



4. Buổi sáng mới

Sau bao ngày trời mây xầm xì, xám xịt và trĩu nặng, hôm nay, trời bắt đầu hưng hửng nắng. Là nắng mới. Em dậy sớm hơn mọi ngày và không phải trên chiếc giường bừa bộn tàn thuốc, đồ ăn, rượu... Em thức giấc trên chiếc giường màu hồng tinh tươm cùng bộ ga trắng muốt. Thức sớm đến độ chị giúp việc luống cuống:

- Cô dậy sớm vậy, tôi chưa kịp làm xong đồ ăn sáng nữa...

Em mỉm cười nheo mắt nhìn những vạt nắng loà xoà tràn qua ô cửa sổ phủ đầy trên nền sàn gỗ. Không phải lần đầu tiên em ngủ tại nhà mình trong suốt ba năm qua. Những đợt Huy đi chơi cùng đám chiến hữu, những đợt hai đứa cãi nhau, em vẫn trở về nhà em để ngủ. Song lần nào cũng là say khướt và tỉnh giấc khi đã một, hai giờ chiều. Đêm qua, em đã không uống rượu lúc về nhà. Huy có lẽ đang bay nhảy với cô bé tên An kia ở Hạ Long rồi. Hôm qua, em cũng đã gặp lại anh chàng tên Tuấn kia.

Hôm qua, cô bé tên An chính thức nói lời chia tay với anh chàng Tuấn để đi theo chàng bạch mã hoàng tử mới. Em biết vậy nên đã cố tình đón lõng anh chàng thất tình này. Tự nhiên em thấy tồi tội cho anh chàng. Em muốn an ủi anh chàng ấy mặc dù đó chẳng phải là việc nên làm.

Chỉ cần nhắc vài câu, anh chàng đã nhớ ra em. Và chỉ cần bịa tạc ra câu chuyện Huy bỏ rơi em để đến với cô bé tên An kia. Vậy là xong, đồng bệnh tương lân, em và anh chàng tên Tuấn ngồi với nhau cà phê cà pháo như thể đã thân thiết lắm vậy. Mới tám giờ tối, Tuấn đã đưa em về nhà. Tuấn bảo: "Nếu sáng mai em rảnh, anh mời em đi ăn sáng nhé!" Em gật đầu.

Chờ Tuấn đi rồi, em móc điện thoại định gọi cho lũ đàn em rủ lên bar nào đó chơi như mọi khi. Nhưng chưa kịp gọi thì đã thấy tin nhắn của Tuấn: "Cảm ơn em về một bữa cà phê khi lòng đang buồn nhất. Thật lòng, em xứng đáng được hạnh phúc nhiều hơn. Anh mong lắm, Tuệ ạ!". Tự nhiên, em mềm nhũn người đi. Em quyết định vào nhà, ăn tối cùng bố dì. Bữa cơm tối ấy, bố thì vẫn vậy, chỉ hơi ngạc nhiên một tẹo. Còn dì thì cuống cà kê lên, tíu tít vui mừng lắm. Có lẽ em đang buổi mềm lòng. Có thế thôi mà em cũng cảm động.

"Em dậy rồi!"- Em nhắn một tin cho Tuấn. Tin vừa báo gửi thành công thì điện thoại đã reo. Tuấn gọi. Em bắt máy:

- Dạ! Em đây anh! (Em mà thỏ non thì cứ gọi là chẳng cần kính lão)

- Anh... Anh... đang đứng chờ dưới cổng nhà em...

- Ối, anh đến nhanh thế?

- Ờ... ờ... tại vì... tại vì...

- Thôi được rồi, chờ em đánh răng rửa mặt cái đã, nhé, anh!

- Ờ... ờ...

Lâu lắc rồi em mới gặp lại cái cảm giác nguyên sơ đến vậy. Lâu lắc rồi mới có người đáp lại em một cách lúng túng và ấp úng đến vậy. Em soi gương và nhận ra đôi má mình cũng đang ửng đỏ cả lên. Có lẽ, Tuấn đã đứng dưới nhà em chờ lâu lắm rồi.

 

5. Cà phê nhạt

Quán cà phê Tuấn đưa em đến hoá lại là chính cái quán Unicorn's. Ban đầu em không định vào đâu, nhưng thấy Tuấn đang rất háo hức muốn giới thiệu quán cà phê ấy cho em mà em không nỡ làm Tuấn mất vui. Em biết, tụi Quân, Tiến, Tùng... đàn em của Huy vẫn hay ngồi ở đó. Nhưng em vẫn đi vào.

Tuấn chọn một cái bàn ngoài ban công. Nắng mới phủ vàng ươm chiếc bàn gỗ trần. Lúc em đi vào, tụi thằng Quân định đứng dậy chào em nhưng em lừ mắt, tụi nó thấy Tuấn đi trước em nên hiểu ra. Thằng Quân láo toét nháy mắt em như thể muốn nói: Bà chị này chơi được đấy! Ông anh cua bạn gái, bà chị cua bạn trai. Em mặc.

Hai đứa ngồi đối diện nhau. Tuấn bảo:

- Hôm nay em xinh quá, Tuệ ạ!

Em cảm thấy lòng mình hân hoan. Cũng lâu lắc rồi em mới nhận được một lời khen.

Hôm nay, em đúng là đẹp thật. Em từ bỏ quần jean, chuyển qua mặc một chiếc váy voan màu tím nhẹ, cổ quàng một chiếc khăn cũng màu tím nhưng đậm hơn một chút. Hôm nay, em quả thật đẹp hơn lên rất nhiều. Em có "make up" một tẹo. Đôi guốc trắng lâu lắc rồi em chưa đi, hôm nay em mới dùng lại. Tóc búi cao. Lúc sáng, dì gặp em ở cầu thang đã ngẩn ngơ. Dì bảo: "Con đẹp quá!" Và còn nháy mắt với em khi thấy em leo lên sau xe của Tuấn. Là Tuấn, thư sinh chứ không phải là Huy- công tử lấc cấc. Ngay sau đấy dì nhắn tin vào máy em: "Chúc mừng con! Anh chàng đó được đấy! Nếu cảm thấy đã sẵn sàng thì mời chàng về nhà mình dùng cơm trưa nhé. Trưa nay dì làm món nộm sứa đấy!".

Em nhắn lại: "Chưa đến lúc dì ạ! Con cảm ơn dì". Một cách rất thành thật, với dì.

- Anh Tuấn kể chuyện giữa anh và bé An đi! – Em đánh trống lảng.

Tuấn chợt khựng lại. Vết thương có lẽ còn chưa đủ thời gian để chữa lành. Tuấn cười khổ sở đáp:

- Anh với bé An quen nhau hồi bé An mới học lớp mười còn anh học lớp mười hai. Thật ra, anh thấy anh cũng là cái loại nhạt nhẽo. Suốt hồi bắt đầu quen đến khi yêu nhau và cho đến tận hôm qua, khi An nói lời chia tay, anh chẳng thấy anh khác đi gì cả. Việc An đề nghị chia tay, anh còn nghĩ nó là hơi muộn. Lẽ ra An nên đề nghị chia tay sớm hơn.

- Tại sao lại thế? Em đâu thấy anh Tuấn nhạt nhẽo gì đâu?

- Vì Tuệ mới quen anh nên chưa biết đấy thôi! Hoặc cũng có thể, anh và An giống như một thói quen đúng hơn là một đôi yêu nhau.

- Vậy mà hôm anh bị giật mất cái laptop, em thấy anh quan tâm đến bé An thế kia mà?

- Ừ, chỉ được cái miệng vậy thôi! Đàn ông mà, đôi khi nói theo mẫu câu mà lòng thì chẳng nghĩ xa đến vậy!

- Em nói thật, em cũng chỉ mong Huy có thể nói với em được như anh thôi, anh Tuấn ạ!

- Huy đối xử với em thế nào?

- Tốt! Thật! Nhưng không được khéo như anh đâu.

- Huy với bé An có vẻ hợp nhau hơn là Huy với em và An với anh.

- Vâng! Mong là vậy!

- Giờ này, chắc Huy đang vui vẻ vô cùng bên An đấy! Em có ghen không, Tuệ?

- Em á? Còn anh?

- Anh ghen sao được khi bên cạnh anh bây giờ là một cô gái còn đẹp hơn cả An?

- Anh lại đùa rồi!

Em cười mà lòng bỗng dưng thinh lặng. Cốc cà phê quán Unicorn's hôm nay pha nhạt quá thì phải. Có lẽ hôm nào đó, em sẽ nhắc ông chủ quán này.



6. Trở về

Tuấn đèo em về đến tận cửa nhà. Em xuống xe và cười toe toét:

- Cảm ơn anh về buổi sáng cà phê nhé! Hứa với em, khi nào kiếm được một bạn gái mới thay thế bé An thì báo lại cho em nhé! Em cũng hứa với anh là sẽ báo cho anh đầu tiên đấy!

Tuấn nhìn em thật lâu rồi cũng nhoẻn miệng cười:

- Được! Anh hiểu mà! Chúng mình sẽ vượt qua nỗi buồn này, phải không?

Em gật đầu, giơ ngón tay út ra. Nghéo tay. Tuấn giữ ngón tay út của em một lúc rồi mới buông. Tuấn quay xe. Em nhìn theo bóng Tuấn khuất giữa đám đông xe cộ, rồi mới vào nhà.

Trước khi vào nhà, em lấy máy điện thoại ra. Nhắn cho Huy một cái tin: "Tạm biệt anh và tạm biệt những tháng ngày sống thừa. Em trở về rồi. Đi mãi rồi cũng quay về thôi, anh nhỉ? Giữ sức khoẻ anh nhé! Mà này, khi anh đóng vai người tốt, anh rất dễ thương đấy! Có vẻ anh hợp với vai ấy hơn. Cho em gửi lời hỏi thăm bé An".

Em thấy bụng mình sôi òng ọc vì đói. Trưa nay, em bỗng thèm da diết được thử món nộm sứa của dì. Chỉ vậy thôi!



tình yêu tan vỡ (218)
trái tim bị tổn thương (189)
sau một tình yêu (104)

↑↑ Lượt xem: 119
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617