Anh từng kể với tôi, anh rất sợ tiêm, sợ từ hồi còn bé xíu. Tôi nhớ, ngày trước mỗi lần anh bị cúm, anh thà uống thuốc mười ngày còn hơn tiêm một mũi mười giây. Lúc ấy, tôi từng dọa anh, nếu không chịu tiêm thì không thèm để ý tới anh nữa. Anh lập tức hốt hoảng giơ cả hai tay, hai chân cho bác sỹ tìm ven. Tôi nhìn anh lắc đầu, anh lại cười toe toét đáp lại.
Đẩy cửa phòng bệnh, tôi chậm chạp từng bước một, tiến lên. Người con trai này. Trước khi gặp anh, tôi cũng không biết, thì ra thích một người có thể khiến người ta quên đi bản thân mình, làm những điều ngốc nghếch chỉ để đối phương được vui vẻ.
Anh nghe tiếng động, lập tức quát:
- Đã bảo đừng có đến cạnh tôi rồi mà.
Tôi hơi khững lại một giây.
- Xin lỗi... Để em gần anh thêm chút nhé.
Anh giật mình, hơi nghiêng đầu lại. Nhìn thấy tôi, anh nói:
- Khoảng cách đôi ta bây giờ bằng không. Sau đó, anh cười - nụ cười tươi rói.
Ngọc Phạm Như
.