Ring ring
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Tình yêu
↓↓

Dẫu có thế nào em vẫn yêu anh

14-06-2016
A
A
A
A





Nha Trang đón cô bằng cái nắng tháng 7 vàng rực và óng ánh. Hít một hơi cho căng đầy lòng ngực, cô cảm nhận được mùi vị mặn mòi biển khơi tràn ngập trong khí quản. Cô nhất định phải tận hưởng thật lâu cái không khí trong lành và cảnh đẹp như mơ của thành phố này rồi mới chịu quay về Sài Gòn.

Có lẽ nơi đây sẽ xoa dịu những vết thương còn chưa lành hẳn từ mối tình đã qua, có lẽ Long – người bạn mới sẽ mang đến cho cô một gam màu tươi mới cho cuộc sống vốn dĩ đơn điệu của cô chăng? Hi vọng, cô hi vọng rất nhiều.

Cô ở phòng 304 và Long ở trên cô một tầng, anh ở 404. Lại là một sự trùng hợp đến ngỡ ngàng, có lẽ vì thế, họ thấy người kia cũng gần gũi và thân quen đến kì lạ. Cô và Long nhanh chóng trở thành đôi bạn thân ở thành phố xa lạ, họ đi đâu cũng rủ nhau, đến đâu Long cũng chụp ảnh lưu niệm cho cô, có lẽ vì thế mà thời gian chờ đợi của Long như ngắn lại và cũng vì thế, cô không phải trải qua kì nghỉ buồn tẻ vì chỉ có một mình. Cô thầm cảm ơn Long vì điều đó.

Đôi lúc, cùng Long bước đi trên bãi biển bên những con sóng cứ rì rầm vỗ về bờ cát ngày đêm, Hoàng Linh cảm thấy lòng mình như dịu lại, thanh thản vô cùng. Cô không kể nhiều về mình với Long, nhưng hình như cô cảm thấy, từ sâu thẳm trong trái tim anh, anh thấu hiểu cô hơn tất thảy. Cô có cảm giác được an ủi, che chở khi bước đi lặng im bên anh trong những chiều biển xanh rì như hôm nay.

Cô thầm cảm ơn ông trời đã cho cô gặp anh, dẫu cô với anh không có cái duyên để yêu nhau thì giữa họ cũng đã có một tình bạn thật đẹp, thật hạnh phúc cho người con gái nào chiếm được trái tim anh. Cô thầm nghĩ và cầu chúc cho họ hạnh phúc bên nhau. Trong giây phút ấy, trái tim cô đã thôi nhói đau về Nam. Có lẽ biển và anh đã chữa lành vết thương cho cô!

Buổi sáng của hai hôm sau, Long nhắn tin vào máy cô thông báo hôm nay không thể đi ăn sáng và dạo phố với cô vì bạn anh đã ra Nha Trang. Không biết tại sao cô cũng thấy lòng khấp khởi theo, cô chúc anh chơi thật vui và chuẩn bị quần áo đi dạo phố một mình. Cô nghĩ, đã đến lúc mình quay về Sài Gòn.

Cô mua một túi lỉnh kỉnh làm quà cho mọi người ở cơ quan, cho mẹ cô và cho Thu – người bạn thân cô rất quý. Vé xe cũng đã đặt, chỉ còn đợi nói lời tạm biệt với Long nữa là xong, nhưng mãi cô vẫn không liên lạc được, máy Long lúc nào cũng tắt.

Vừa vác đống đồ nặng trịch vừa suy nghĩ về Long thì cô đã đứng trước cửa phòng mình. Cô tra chìa khóa vào ổ nhưng quái lạ, sao lại không mở được nhỉ? Cô bực tức bỏ đống đồ xuống, dùng hai tay ấn mạnh một cái thì phát hiện cửa không khóa. Chợt cô toát mồ hôi lạnh, có kẻ đột nhập vào phòng cô. Nhưng để làm gì chứ?

Lấy hết can đảm, cô co chân đá mạnh và hét lớn: "Ai ở trong đó?" Cánh cửa bật mở, Long ngóc đầu dậy.

Trong giây phút đó, thế giới như đảo lộn.



Không ai có thể hình dung được điều gì đang diễn ra trước mắt cô. Long nằm trên giường anh không mặc gì và người bên cạnh, đương nhiên, là nhân tình của anh. Nhưng đó hoàn toàn không phải là một cô gái, đó lại hoàn toàn không phải là người nào xa lạ, mà đó chính là Nam – người yêu cũ của cô, cũng là lý do khiến cô có mặt ở đây. Cũng là lý do khiến cô gặp và quen Long. Cô như chết đứng ở cửa.

Không biết bằng cách nào mà cô về được phòng mình. Và cũng không biết bằng cách nào mà trong điện thoại cô có tin nhắn từ Long như thế này: "Tôi xin lỗi vì đã giấu Linh, bạn gái tôi là Nam, chúng tôi là gay. Có lẽ tôi làm Linh sốc vì điều đó nhưng tôi không tiện nói và cũng không tính nói ra nếu như sáng đó Linh đã không lên nhầm phòng. Tôi mong Linh hiểu và thông cảm cho chúng tôi... Linh nhé!"

Cô đọc xong ném điện thoại vào tường, chiếc điện thoại vỡ thành những mảnh nhỏ rơi xuống đất, Linh khóc nấc, nghẹn ngào. Vết thương lòng ngỡ được chữa lành nay lại rớm máu.

Trở về Sài Gòn, cô không nhắc lại với ai chuyện đó, tuyệt nhiên cũng không liên lạc với Long hoặc Nam. Cô không dám nghĩ đến họ, cô cảm thấy mình vừa là người có lỗi và cũng vừa là người bị tổn thương. Cô không hiểu rồi sẽ có chuyện quái gì xảy ra với cô sau này, cho dù nó có trớ trêu đến đâu đi chăng nữa, chắc chắn cũng không bằng một góc chuyện cô đã trải qua. Những đêm thao thức, cô lại chợt nghĩ về Nam, về thời gian yêu nhau đằng đẵng đã qua, nghĩ về Long – về những rung động thoáng qua tim... Cô khóc!

***

Thời gian trôi, vào một buổi chiều cuối thu của 1 năm sau, Long hẹn gặp cô. Anh đưa cho cô những tấm ảnh đã chụp cô ở Nha Trang ngày đó. Linh cầm xấp ảnh xem lại từng tấm rồi khẽ ngước nhìn Long, cô cười với anh bằng mắt. Cô nói với anh rằng có thể đây là lần cuối cùng họ gặp nhau, cô sắp sang Mỹ công tác trong một dự án trao đổi nhân sự của công ty.



 

Tiễn cô ra về Long hỏi:

- Linh có điều gì muốn nhắn với Nam không? Tôi sẽ chuyển lời giúp.

Cô suy nghĩ hồi lâu rồi ngước lên nhìn thẳng vào mắt Long.

- Tôi xin lỗi anh ấy, rất nhiều và chúc anh ấy luôn sống thật hạnh phúc! – hãy nói với Nam như thế!

- Tôi sẽ nói. Chúc Linh lên đường bình an.

- Cảm ơn Long vì... tất cả. Hãy chăm sóc Nam hộ Linh nhé!

Long khẽ gật đầu, cái gật đầu của anh nhẹ như gió.

Một tuần sau, Linh mang những tấm ảnh cùng những kỉ niệm đã qua... bay lên bầu trời.



tình yêu tan vỡ (218)
những câu chuyện đáng suy ngẫm (215)
trái tim bị tổn thương (189)
phụ nữ và yêu (119)
chuyện đàn ông (118).

↑↑ Lượt xem: 109
<< 1 2
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617