Thật là thằng con trai lố bịch và bướng bỉnh quá:
- Mỗi ngày đều viết y thế này sao?
- Dạ!
Ông Trương nhìn thẳng vào mặt chàng:
- Thôi được, chúc cậu sớm thành công!
Chàng cười. Màu đỏ của thẹn thùng nhuộm đỏ hai má. Chàng cúi đầu chào rồi quay mặt đẩy cửa đi ra, bước vào giữa mưa và gió lạnh. Ông Trương tiễn chàng cho đến khi khuất mới vào. Đứng tựa quầy hàng, ông lắc đầu rồi mỉm cười. Lòng ông cảm thấy lâng lâng vui và ấm áp. Một lúc sau, ông đi lựa mười đóa hồng vàng đẹp nhất đưa lên nhìn.
Thấy có vẻ ít quá, ông thêm vào hai đóa nữa rồi lại cười đắc ý. Ông lấy sợi dây vàng, buộc tấm danh thiếp vào bó hoa thật chặt, không quên thắt thêm một cái nơ hình con bướm. Ông đi lấy cái bình không đổ đầy nước rồi ngâm hoa vào đó. Sớm mai, công việc đầu tiên là phải đưa bó hoa nầy đi. Lùi ra sau ba bước, ông gật gù:
- Nhớ nhé, phải gắng thi hành xong nhiệm vụ. Mi ra đi tức mang theo quả tim của người con trai đang muốn được yêu.
***
Lại một ngày mưa! Du Lâm ngồi dậy, bước xuống giường nhìn mưa bay bay qua khung cửa sổ. Mưa dai dẳng thế này đến bao giờ cho dứt! Nàng thở ra thật dài. Mưa cứ mãi lất phất. Gió rít không ngừng. Thế mà sáng nào cũng phải cắp sách đến trường tối lại đi làm thì còn gì buồn bằng. Thêm vào đó, bầu không khí gia đình không mấy yên vui. Mẹ đau nằm một chỗ, bài vở nhiều không có thì giờ học, công việc làm ăn không mấy vừa ý... Và, bác Lâm, cái ông khỉ đó nữa!
Nàng lắc đầu thật mạnh, muốn xua đuổi hết ý tưởng buồn trong lòng. Cuộc đời là một chuỗi ngày phiền não không làm sao tránh được. Sáng nay có giờ học, đừng đến trễ thì kỳ lắm. Nàng hấp tấp sửa soạn bữa điểm tâm. Mẹ nàng đã thức dậy, từ phòng ngủ mệt mỏi đi ra. Trời trở mưa và gió nên chứng bịnh phong thấp của bà phát nặng, không thể đứng thẳng người được!
Ngồi vào bàn ăn, bà nhìn con lo lắng:
- Tối qua, ông Lâm đến thăm gia đình mình đó con.
Nàng hỏi lại:
- Bác Lâm hả mẹ?
- Lâm, mẹ biết con không thích chuyện này, nhưng theo mẹ thì nên lấy ông ta đi con.
Nàng sụp mắt:
- Thưa mẹ!
- Từ khi cha con chết, cuộc sống mẹ con mình khốn đốn vô cùng. Con vất vả chạy ngược xuôi mà tiền chẳng thấm vào đâu với nhu cầu chi tiêu cần thiết. Mẹ lại bệnh hoạn hoài. Thấy con khổ, mẹ đau lòng vô cùng. Bởi vậy con nên bằng lòng làm vợ ông ta đi. Tuổi ông ta có lớn, nhưng được cái tính thật thà...
Lâm cướp lời mẹ:
- Thưa mẹ, bác Lâm không phải là mẫu người đàn ông con thích. Mẹ con mình gắng chịu khổ, chờ con tốt nghiệp đại học...
- Con lại nói khùng nữa rồi. Còn hai năm nữa mới tốt nghiệp đại học, chừng ấy chắc gì mẹ còn sống để hưởng hạnh phúc đó?
Du Lâm buồn bã nhìn mẹ Nàng rất sợ phải nghe những lời ấy của mẹ:
- Đừng nói vậy mẹ, để cho con thời gian suy nghĩ kỹ đã.
- Con suy nghĩ một năm rồi đâu phải chưa?
- Cho con một khoảng thời gian nữa đi mẹ.
Bà rưng rưng nước mắt:
- Con à! Mẹ nào muốn ép uổng con, nhưng mà hoàn cảnh gia đình mình thật đơn chiếc, túng thiếu. Con gái trước sau gì cũng phải lấy chồng, có được một tấm chồng như ông Lâm sẽ được hạnh phúc, khỏi lo lắng khổ sở. Bây giờ không yêu, mai mốt sống với nhau lâu ngày sẽ yêu, có gì đâu mà suy nghĩ? Đừng kén chọn lắm vậy con. Ông Lâm có chỗ nào xấu, đáng chê đâu.
- Con có nói với mẹ ông ta là người xấu bao giờ đâu. Con chỉ nói rằng mẫu người đàn ông trong mộng không phải là ông.
Bà mỉa mai:
- Hứ, mẫu người trong mộng! Đó là một thằng thanh niên bảnh trai, dũng cảm ngồi trên ngựa trắng đến tặng cho con một bông hồng chứ gì?
- Có lẽ như vậy đó mẹ!
- Thôi, con gái của mẹ đừng có mơ mộng khùng như vậy nữa! Con nên nhớ rằng mình đang sống trong xã hội loài người với những thực tế tranh giành từng chén cơm manh áo thì mộng mơ chỉ là những viễn vông vô ích. Mẹ đồng ý với con rằng làm người ai cũng mộng mơ, nhưng mộng mơ có bao giờ trở thành sự thật đâu?
Nàng thở ra, đứng dậy lấy sách vở trên bàn:
- Con phải đi học kẻo trễ giờ, khi về mẹ con mình sẽ bàn tiếp.
Tiếng chuông reo to. Mẹ nàng vội vàng vào phòng và dặn:
- Nếu ai đòi nợ, nói với họ là mẹ vắng nhà nhé.
Lâm lắc đầu, miễn cưỡng đến cửa. Trong trí đang chuẩn bị phải nói thế nào để chủ nợ chịu hoãn lại vài hôm. Kéo cửa ra, nàng ngơ ngác!
Người đứng bên ngoài không phải kẻ đến đòi nợ mà là ông Trương, với bó hồng trên tay và gương mặt đầy vui vẻ. Nàng thấy lạ:
- Thưa ông hỏi ai ạ?
- Tôi là chủ tiệm bán hoa. Có người khách hàng nhờ tôi mang bó hoa đến tặng nhà này.
- Nhưng... nhưng mà, tặng ai vậy, thưa ông?
- Tặng cho cô đó.
Nàng nghi ngờ:
- Có lẽ ông chủ đã lộn nhà?
Mặt ông Trương càng tươi hơn:
- Làm gì lộn được. Người khách ấy nói rõ ràng lắm.
Nàng cụt hứng, nghĩ thầm:
- Như vậy là cái thằng cha già Lâm mắc dịch này chứ còn ai. Thật đúng là già dê học đòi chơi mode trẻ con!
Nàng tiếp bó hoa và hỏi:
- Thưa ông, phải người khách ấy có dáng mập mạp không ạ?
- Ô, không phải đâu, đó là một thanh niên trẻ khá bảnh trai. Tôi đoán chắc là sinh viên.
Ông Trương quay đi, không cần để ý đến sự phản ứng của Lâm. Nàng phân vân nhìn bó hoa rồi lấy tấm danh thiếp lên xem:
Hoa thơm vài đóa
Chúc cô vui nhiều
Một người chưa quen ái mộ cô.
Nghê Quán Quần
Thân tặng.
- Trời mới biết Nghê Quán Quần là ai?
Mẹ nàng ló đầu ra hỏi:
- Ai vậy con?
- Có người gởi tặng con bó hồng vàng.
- Người ấy là ai?
- Con không biết nữa! Con đâu có quen biết gì họ.
Nàng đi lấy bình cắm và thầm nghĩ:
- Có lẽ người trong mộng xuất hiện không chừng!
Đổ nước vào bình rồi cắm hoa. Những ý tưởng mộng mơ nối tiếp trong lòng đã nhuộm má nàng đỏ hồng, má nàng trông dễ thương và đẹp.
Một bó hồng đột ngột mang đến như muôn ngàn câu nói tình tự, kín đáo làm cho nàng suốt ngày bần thần nghĩ ngợi. Người sinh viên ấy ở đâu lại để ý đến mình? Bạn học hay một lần nào đó gặp trên đường đi, trên xe bus? Mà sao chàng biết nhà mình? Có lẽ hỏi thăm người trong xóm hay theo dõi không chừng.
Có lẽ thế này, có lẽ thế nọ, hàng trăm cái có lẽ lờn vờn trong trí nàng suốt ngày. Thế rồi hôm sau, thêm một bó hồng nữa. Tâm hồn nàng càng trở nên rối loạn vô cùng. Ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm... từng bó, từng bó kế tiếp đến tay nàng. Khắp nhà lúc nào cũng ngào ngạt mùi thơm. Thấy vậy, mẹ nàng nghiêm nghị bảo:
- Con nói thật với mẹ đi. Nghê Quán Quần có phải là bồ của con không. Vì nó mà con không bằng lòng lấy ông Lâm chứ gì?
- Thưa mẹ, con đã nói là không hề biết người này. Người ta đã viết trên tấm danh thiếp như vây mẹ còn không tin sao?
- Biết đâu đó là mánh lới của con và nó để che mắt mẹ.
Nàng phân trần:
- Con đã nói không biết thật mà!
- Người ta đã tặng hoa một tuần rồi mà chưa ra mặt cho con biết sao?
- Dạ chưa.
- Nếu vậy thì chắc thằng này bị bịnh thần kinh rồi. Con nên cẩn thận đó nhé. Con người mang chứng bịnh ấy thì ai có thể đoán biết việc làm của họ được!
Du Lâm im lặng, quay đầu nhìn bình hoa trên bàn - Bịnh thần kinh! Dám người này mang chứng bịnh đó lắm. Tuy nhiên, nàng mong mỏi được quen biết người đó.
Nữa tháng trôi qua, ngày nào Lâm cũng nhận được một bó hồng. Niềm vui của nàng bây giờ là mỗi sáng nhận được một bó hồng, chỉ mong có thế. Cứ mỗi sáng thức dậy nàng hồi hợp chờ tiếng chuông reo. Sợ rằng, một ngày nào đó, chuông không reo nữa, hoa hồng không còn xuất hiện. Nàng không sợ người tặng hoa mắc bệnh thần kinh mà chỉ sợ hoa không còn đến.
Tính tình nàng cũng đã thay đổi nhiều: mỉm cười một cách vô cớ, làm việc gì thì hỏng việc ấy. Ca hát vu vơ và ngớ ngẩn vô cùng. Sự thay đổi đó không tránh được cặp mắt tò mò của mẹ.
- Coi bộ trên mấy bó hồng có mang vi khuẩn của bịnh thần kinh. Mẹ sợ con đã bị lây bịnh thần kinh rồi!
Hoa hồng chẳng những làm mẹ con Du Lâm lo lắng ăn không ngon, ngủ không yên mà còn làm cho ông Lâm lo sợ.
- Theo tôi những việc lạ lùng thế này không phải là việc lành đâu, nên báo cho cảnh sát biết để họ còn có cách ngăn chận.
Nàng vội cản:
- Việc ấy chẳng quan hệ gì đến bác. Hơn nữa, cháu thiết tưởng rằng chẳng có gì phải đáng lo cả.
Ông nheo mắt:
- Cô nói sao? Không có việc gì đáng lo à? Bộ cô không sợ hả?
Mắt nàng sáng lên. Mặt đỏ hồng thật dễ mến:
- Sợ à? Ai lại đi sợ những đóa hoa đẹp đẽ ấy?
Nàng lại cười lớn. Tiếng cười tưởng chừng những mũi tên đang bắn vào tim ông già Lâm. Ông ta biết thân phận mình không thể sánh được với bình hoa ấy nên đàng lặng thinh!
***
Hai mươi ngày rồi, người tặng hoa cũng chẳng hề biết. Lâm không còn chịu nổi nên đến tiệm ông Trương rụt rè đẩy cánh cửa bước vào.
Đứng giữa rừng hoa thơm ngát, nàng e ngại hỏi:
- Dạ, tôi có tí việc định hỏi ông chủ.
- Có việc gì xin cô cứ tự nhiên.
Ông ngắm nghía nàng lộ vẻ đắc ý rồi nghĩ thầm:
Hoa hồng thật hiệu nghiệm hết sức. Chúng đã nhuộm đỏ hai má và làm sáng cặp mắt nàng. Gương mặt cũng mất đi nét u buồn xa vắng.