Tôi đã biến em thành một cô gái suy nghĩ nông cạn đến vậy sao.
- Anh không yêu em, anh sẽ không ngủ với em..
Đôi mắt buồn của em lại rơi lệ, anh lại làm nước mắt của em có dịp trào tuôn rồi.
- Tại sao? Sao anh lại không yêu em – em hỏi mà không nhìn tôi.
Tôi chợt giật mình sau câu hỏi của em. Bởi chính tôi cũng không biết phải trả lời sao cho câu hỏi của chính mình TẠI SAO TÔI LẠI KHÔNG DÁM YÊU EM? Bởi vì em là một cô gái tốt.
- Anh yêu người khác, nhiều người khác và không còn chỗ trống cho em.
- Uhm ngày mai em lại đến dọn dẹp nhà cửa giúp anh..
Tôi im lặng, không lên tiếng ngăn em...
Thế đấy, tôi cứ luôn dày vò em, bằng sự nhẫn tâm của mình.. tôi dày vò một cô gái tốt!
Mưa mỗi lúc một lớn, em vẫn cứ đứng đó, tôi muốn chạy lại bên em, nhưng vẻ cô đơn đến quặn lòng của em lúc này khiến tôi chỉ dám giữ khoảng cách thật xa như lúc này để nhìn em mà thôi.. cái vẻ cô đơn nhưng lại lộ rõ sự khoảng cách, sự phòng vệ không cho ai đến gần, kể cả tôi. Em bắt đầu lê từng bước chân chậm rãi, sao lúc này tôi lại thấy em mạnh mẽ đến thế, em vốn dĩ yếu đuối lắm kia mà?!
Em đi đến một nơi tôi thấy vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.. ở đây có rất nhiều mộ. em dừng lại ở một ngôi mộ còn khá mới. tôi vẫn đứng thật xa chỉ đủ để nhìn thấy em. Lúc này, tôi mới thấy em khóc.. người con gái thích nếm vị đắng của cf, người con gái có đôi mắt đẹp luôn có sẵn nước mắt, người con gái của tôi, em đang khóc. Mỗi lúc một lớn, tiếng nấc nghẹn ngào như chất chứa và giờ trào tuôn mãnh liệt. là ai? Là ai nằm đó mà khiến em đau lòng đến vậy? là ai lại khiến em đau lòng hơn cả con người tồi tệ như a? em đã quỵ xuống và nghẹn ngào không thành tiếng. tôi không thể để em một mình nữa rồi, tôi không thể cứ nhìn em như thế này nữa. tôi cố gắng chạy thật nhanh đến bên em, để em tựa vào vai tôi mà khóc. Em không thể một mình. Tôi chạy đến bên em và ngôi mộ. Tôi lặng người sững sờ. Ngôi mộ trước mặt em, đề tên tôi...
***
- Em cứ xem cô ta như một cô gái ngốc, vậy là không cần phải ghen nữa, thực chất cô ấy đâu là gì để khiến cả anh và em phải bận tâm..
Tôi nghe có tiếng gì đó vừa rơi xuống nền gạch, giật mình nhìn ra phía cửa, tôi thấy em, đôi mắt đẹp ngấn nước nhìn tôi...đau đớn...tôi nghe tim mình vừa nhói lên 1 nhịp..tôi biết tôi đã yêu em.. em bỏ chạy..tôi không suy nghĩ gì, bỏ hết mọi thứ sau lưng cùng tiếng gọi với theo của cô gái , vùng dậy đuổi theo em..tôi đã yêu em..em vẫn bỏ chạy cùng những giọt nước mắt, tôi thấy vai em run lên từng hồi, tôi đau đớn.. tôi gọi tên em, tôi muốn em đứng lại để tôi có thể nói với em, tôi yêu em...
Tôi khao khát ngay lúc này được nói với em điều đó..tôi vô thức chạy theo em..tôi thấy một chiếc xe chạy ngược về phía tôi, tôi thấy ánh đèn chiếu thẳng mặt tôi. Và tôi nghe tiếng em hét lớn... vô vọng... tôi yêu em...
Tôi lại làm em khóc.. ngay cả lúc không còn bên cạnh em, tôi vẫn làm em khóc.. cô gái trước mặt tôi đang khóc đau đớn, trước ngôi mộ của người dàn ông từng làm em tổn thương.. giọt nước mắt của em rơi xuống nóng hổi bỏng rát trái tim tôi..tôi chỉ biết ôm em vào lòng, thật chặt :
- Anh lại để em một mình rồi, cô gái ngốc của anh!!!
.