Old school Swatch Watches
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Tình yêu
↓↓

Chuyện kể cho 40 năm sau

13-06-2016
A
A
A
A

Tôi vội vàng cất đi những bức ảnh vào trong túi áo mình rồi soi lại gương để khuôn mặt trở về vẻ bình thường.

- Thưa bố, Hằng tới rồi bố ạ!

Tôi chỉ ừm một tiếng rồi kêu hai chúng nó ngồi xuống.

- Cháu chào bác, có chuyện gì mà bác gọi cháu sang nhà vậy ạ?

Vẫn giọng nói bình thường, con bé hỏi tôi.

- Hằng à, thực ra hôm nay bác gọi con sang nhà là có chuyện muốn hỏi con..., bác mong rằng con sẽ trả lời và giúp bác....

Gương mặt con bé đã chuyển sang hồi hộp, kể cả trong giọng nói xen lẫn sự tò mò:

- Bác cứ nói đi, cháu nghe, nếu biết được con sẽ trả lời và giúp bác ạ!

- Con... con... con uống nước đi rồi để... để... bác kể...

Sự bối rối thể hiện cả trên gương mặt lẫn cả những hành động của tôi, tôi đưa mắt ra chỗ nào đó như để hồi tưởng lại...

- Đồng Bụt, Ngọc Liệp là quê con nhỉ?

- Vâng ạ!

- Mẹ con là giáo viên dạy văn? Dạy văn cấp mấy vậy?

- Vâng, mẹ con là giáo viên dạy văn cấp hai, nhưng vẫn dạy được cả văn cấp ba bác ạ!

Khuôn mặt tôi nhìn con bé với vẻ mặt bình tĩnh nhất mà tôi có, rồi hỏi lại những câu hỏi đó như muốn để xác mình lại thêm một lần nữa. Thêm một lần nữa – là những suy nghĩ của tôi đúng...

- Bác biết mẹ con ạ?

Đến lúc này, con bé không những tò mò mà còn cả hoài nghi nữa, tôi biết được khi nhìn thấy gương mặt và nghe được giọng nói của nó. Một giọng nói nhỏ nhẹ và chậm rãi.

- Có thể là bác biết mẹ con, có phải mẹ con hồi còn trẻ đây không?

Vừa nói tôi vừa đưa những tấm ảnh cũ từ trong túi áo tôi cho con bé xem, những bức ảnh mà khi xưa tôi vẫn hay để trong ví của mình. Tuy đã bị nhuốm màu của thời gian nhưng gương mặt cô gái đó vẫn còn rõ nét như ngày nào.

Nhìn những tấm ảnh cũ của tôi đưa ra, con bé vừa ngạc nhiên gật đầu, vừa nói vâng trả lời tôi:

- Vâng đúng rồi bác ạ! Sao bác lại có được những tấm ảnh này ạ?

Con bé hỏi tôi trong sự ngỡ ngàng từ giọng nói tới khuôn mặt, tất cả chỉ như muốn biết câu trả lời từ tôi vậy. Đặt những tấm ảnh xuống bàn, tôi nhìn con bé nhưng không trả lời:

- Mẹ con tên là Nguyễn Thị Hà, sinh ngày 19 tháng 10 năm 1994 phải không?

Có lẽ phải đến lần thứ tư con bé nó hỏi tôi, nhưng mỗi lần mỗi khác và lần này là trong sự ngỡ ngàng và sửng sốt:

- Cả ngày tháng năm sinh và cả họ tên mà bác cũng biết ư? Vậy có phải bác là... bác là... là...

-...Là người yêu đơn phương mẹ con hồi trẻ... – tôi thốt lên trả lời như không muốn con bé suy nghĩ thêm về mình.

Vừa nói, tôi vừa gật đầu như để xác minh là đúng, những gì con bé hỏi tôi từ nãy tới giờ. Căn phòng trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết, tuy ngồi đó nhưng tôi lạ trở về với những hồi tưởng của tuổi thanh xuân, còn con bé thì xem đi xem lại những bức ảnh cũ nhèm của tôi về mẹ nó.

- Con có nghe mẹ kể nhiều lần, cái hồi mẹ tốt nghiệp cao đẳng sư phạm có một bác nhà thơ yêu đơn phương mẹ con và đã viết cho mẹ con bài thơ, nhưng con chỉ nhớ được một khổ nhỏ trong bài là như này:

Tháng sáu này cô ấy sẽ ra trường

Rồi trở thành người lái đò tri thức

Và trong tôi – luôn chúc em hạnh phúc

Với một người em cảm thấy bình yên

Còn tôi sẽ trở về với trước kia

Trước khi em... một thiên thần tôi biết..."

Bị thức giấc bởi khổ thơ do chính mình sáng tác, khổ thơ đưa tôi về với hiện tại

- Đúng rồi con, bác là người sáng tác khổ thơ này và bài thơ đầy đủ sẽ là

Tháng sáu này cô ấy sẽ ra trường

Đó là lời tôi vẫn thường hay nói

Về cô gái của buổi đầu gặp gỡ

Mà tôi biết chẳng có duyên gặp lại

Nhưng nụ cười với ánh mắt của em

Làm tim tôi say đắm đến bây giờ.

Tháng sau này cô ấy sẽ ra trường

Đó là lời tôi vẫn thường hay nói

Khi nỗi nhớ chẳng có điểm cuối cùng

Và tình yêu dạt dào hơn biển lớn

Để xua tan bao nỗi nhớ về em

Về cô gái tôi yêu là đơn phương

Tháng sáu này cô ấy sẽ ra trường

Đó là lời tôi vẫn thường hay nói

Với chính tôi và chỉ mình tôi biết

Rằng sẽ phải cô quên đi tình này

Với những gì từng coi là mãi mãi

Bởi đơn giản chẳng là gì của nhau

Tháng sau này cô ấy sẽ ra trường

Rồi trở thành người lái đò tri thức

Và trong tôi luôn chúc em hạnh phúc

Với một người em cảm thấy bình yên

Còn tôi sẽ trở về với trước kia

Trước khi em... một thiên thần, tôi biết.

và tên bài thơ là Tháng Sáu Này Cô Ấy Ra Trường, con ạ

Đọc xong bài thơ cũ, tôi chẳng rõ con bé nó hiểu được bao nhiêu, nhưng bài thơ lại dẫn tôi trở về với những kỉ niệm cũ. Căn phòng trở lại với không gian tĩnh lặng, những giọt nước mắt lúc chảy lúc không trong tôi cứ tự nhiên mà có. Tôi cảm nhận được nó, khi mà con bé dùng giấy lau đi những giọt nước mắt đang lăn trên gò má tôi.

- Và còn điều này nữa... con giống mẹ con hồi trẻ nhiều lắm...

Im lặng.

- Muộn rồi đó, con về đi, đó là những gì bác muốn con biết nên mới gọi con sang đây hôm nay. Con đừng để cho mẹ con biết chuyện này nhé, gia đình bác đang định mấy hôm nữa sẽ sang nhà con thưa chuyện của con với thằng Tuấn, rồi bác sẽ nói với mẹ của con.

Con bé gật đầu đồng ý rồi lễ phép chào tôi ra về, bỏ lại tôi một mình trong phòng với những kỉ niệm hồi trẻ.

*****

Đồng Bụt hơn ba mươi năm về trước, mỗi khi tôi có dịp ghé qua đều đón tôi bằng những đồng lúa xanh rì, vậy mà giờ đây chỉ là những quán nhậu hạng sang ven đường. Ngay cả ngôi nhà của cô gái tôi yêu hồi trẻ cũng đổi thay, khiến tôi chẳng thể nào mà nhận ra được nữa. Gia đình tôi vào nhà đúng lúc cô ấy đang dạy thêm những đứa trẻ trong làng, tôi biết vậy khi nghe thấy văng vẳng tiếng dạy học và tiếng bước chân của con bé lên cầu thang. Tôi ra hiệu rồi thì thầm với nó:

- Để cho mẹ con dạy xong đi, cứ để gia đình bác tự nhiên là được.

Ngó quanh căn phòng, tôi bị choáng ngợp bởi những tấm bằng khen giáo viên dạy giỏi treo kín bức tường qua từng năm...Và một lần nữa, lại thêm một lần nữa, tôi lại được nghe lại giọng nói này – giọng nói mà tôi muốn được nghe từ cô ấy bao nhiêu năm nay. Dù chỉ là những lời giảng, nhưng tôi nghe vẫn cảm thấy vui trong lòng. Biết được tiếng reo vui của đám trẻ khi được về, tôi biết rằng là sẽ được gặp lại... gặp lại một người mà hồi trẻ tôi từng theo đuổi, tôi cuống cuồng chỉnh sửa lại mọi thứ từ quần áo tới những suy nghĩ trong đầu tôi.

- Chào Hà...

Chiếc khắn lau của cô đang cầm trên tay bỗng rơi xuống khi quay lại nhìn thấy tôi. Còn tôi, sau khi chào thì tôi mới biết mình không còn là ở tuổi thanh xuân nữa. Lùi lại một bước, đồng thời cũng bỏ luôn chiếc mũ còn đội trên đầu ra, tôi chào lại:

- Chào bà, tôi là bố thằng Tuấn, người yêu của cái Hằng. Hôm nay gia đình chúng tôi sang đây trước là thăm bà, sau là để được cùng bà bàn chuyện của hai đứa nó...

Nói xong, tôi đưa mắt về hướng có chiếc bàn thờ:

- Xin phép bà, cho tôi được thắp cho ông nhà nén nhang...

Gương mặt của cô ấy không còn nét sững sờ như ban đầu, thay vào đó là nụ cười nét hơn:

- Mời ông bà ngồi ghế ạ... Ông nhà tôi hi sinh mới đó mà đã 5 năm rồi đấy!

Như không muốn khơi gợi vào nỗi buồn, bà nhà tôi nhanh ý tiếp lời:

- Mọi chuyện đã qua rồi bà ạ, với cả bà phải vui lên chứ khi cái Hằng nó trưởng thành rồi...

Vừa tiếp chuyện gia đình chúng tôi, vừa đẩy những chén trà vừa mới rót ra mời chúng tôi uống, tôi có cảm nhận được rằng, khó khăn lắm cô ấy mới gạt sang một bên những hồi ức thời còn trẻ giữa tôi và cô ấy, để tiếp chuyện vui vẻ trong suốt buổi...

Đẩy cao gọng kính lên, tôi như được nhìn rõ lại khuôn mặt của cô gái tôi yêu đơn phương năm xưa. Khuôn mặt người tôi yêu, vẫn đôi môi và khóe miệng xinh như ngày nào. Dẫu có sự tàn phá của thời gian, của những mất mát, khổ đau... nhưng tôi thấy vẫn ánh lên một nghị lực, một niềm tin và sự hy sinh thầm lặng cho thế hệ sau...

Đợi cho cả nhà lên xe hết, tôi ngó nhìn lại Đồng Bụt thêm một lần nữa rồi mới bước vào xe. Ngồi trên xe, tôi vừa tự cười với những suy nghĩ trong đầu mình: "Vậy là sau bao năm, giờ đây tôi mới thấy lòng mình thật thanh thản... và hạnh phúc, vì tôi sẽ được lên chức ông nội của đứa cháu có khóe miệng xinh...
.

↑↑ Lượt xem: 113
<< 1 2
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617