Mỗi lần anh nhớ chị ấy e lại thấy anh cô độc đên đau lòng, anh ngắm tấm ảnh với nụ cười của chị ấy thật nhiều lần trong ngày và anh biết không, bất chợt vô tình có đôi khi em ghen nhưng em chợt giật mình tự giận bản thân, em là kẻ đến sau, và quan trọng là anh không yêu em.
Một tuần không gặp anh em đã nhớ anh thật nhiều nhưng em không muốn anh thấy được vẻ mặt nhợt nhạt và hốc hác nơi em, căn bệnh của em đã đến lúc buộc em phải đi rồi. Chắc anh không nhớ em đâu, vì anh đã có chị ấy rồi. Dù cho em có ra đi, chắc với anh cũng sẽ không là gì đâu. Vậ thì em yên tâm để ra đi rồi. ít ra em sẽ không để lại sự trống trải và hụt hẫng cho anh như chị ấy đã từng. Em sẽ không để lại cho anh nỗi đau quặn thắt nào mỗi khi nhớ về, hoặc cũng có thể anh sẽ không nhớ về em... Nhưng, em vẫn muốn những ngày cuối cùng được gần anh thêm chút nữa. Nhưng dường như anh chán em thật rồi, như cách anh nói. Mặc dù em đã muốn được gần anh thêm, chỉ một chút nữa thôi. Anh quay lưng đi để lại em với nỗi đau thể xác lẫn tâm hồn. Anh cứ bước đi và đừng quay lại nhé, bởi lúc này em đã ngã xuống rồi, em đau lắm. Anh đừng quay lại rồi sẽ thêm bận lòng vì em.Em sẽ Ra đi thật bình yên và Nếu có gặp chị ấy, chắc chắn em sẽ nói: anh đã yêu chị ấy thật nhiều!
...
Em, anh đã sai rồi phải không? Sai từ khi áp đặt nụ cười cô ấy là của em và nhận định cô ấy giống em. Sai từ khi anh hèn nhát trốn chạy tình cảm của mình và tìm đường quay về mặc dù anh không hề đi lạc. Em lấy lại nụ cười của mình khỏi anh từ khi nào sao lại không cho anh biết? Có phải từ khi cô ấy đến bên anh! Anh trao trả mọi yêu thương của mình lên bầu trời nhiều sao, anh biết, trên ấy có cả em và cô ấy. Nếu có gặp cô ấy em hãy nói giúp anh rằng: anh yêu cô ấy!
Heni
.