2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Tình yêu
↓↓

Chị

13-06-2016
A
A
A
A



Yêu Thoa, Phước dần thay đổi, chẳng còn thấy Phước say xỉn trong những quán bar xập xình, lui tới khách sạn đắt đỏ, từ một con người cao ngạo đã trở thành một bóng đen lầm lũi, luôn chờ đợi Thoa trong góc tối. Kể từ dạo Thoa dọa viết đơn xin nghỉ việc, Phước không còn đến tiệm bánh quấy rầy chị, cũng bị chị phớt lờ mỗi lần anh đi theo đưa đón. Ngay từ đầu nhìn sâu vào đôi mắt chị, anh tự hứa nhất định sẽ làm cho đôi mắt u sầu ấy trở nên biết cười, rạng rỡ.

- Xin Phước, xin Phước đừng chạm vào trái tim đã một lần vỡ tung của Thoa, đừng cố hàn gắn vết thương đang mục nát, rồi Thoa cũng bị xếp vào một trong hàng trăm cô gái mà Phước từng qua lại, con người chưa từng thật sự yêu thương như Phước làm sao mà hiểu nổi giá trị của yêu thương, xin Phước, đừng làm cuộc đời Thoa thêm rối ren, sinh ra để sống thôi cũng đã phiền toái lắm rồi, một người như Phước, mãi mãi sẽ chẳng cảm nhận được tình yêu là gì, con người không hề có nỗi đau, cũng chẳng có trách nhiệm cho cuộc đời mình thì sao bảo vệ được cho Thoa, hả Phước, xin Phước, hãy quên Thoa đi Phước ạ. Rồi Phước sẽ thấy, Thoa cuối cùng cũng như hạt muối bé nhỏ tan dần trong đại dương của Phước mà thôi.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, đông đến đông đi đông lại về, mới hôm qua cái nắng còn ở đó mà mở mắt ra đã thấy gió lạnh tràn về, tựa mình trên tấm lưng mảnh khảnh của Thông, hai bàn tay siết chặt quàng qua cổ anh, Thoa nhướn mình lên thủ thỉ vào tai Thông: - Không cho anh đi nữa, bây giờ anh đã trở thành nô lệ bị xiềng xích của riêng em, rồi chúng mình sẽ dựng nên một lâu đài nho nhỏ, phía trước là đám mây bồng bềnh cuộn tròn thả bóng chao đảo theo từng đợt sóng, em chèo thuyền, anh thả lưới vào mỗi bình minh, cùng nhau lắng tai nghe giọng hát ngọt ngào của biển vào lúc trưa hè, chiều tối hòa tâm hồn vào cát trắng dịu êm, đếm các vì sao le lói trên nền trời sẫm tối. Mình rời xa phố thị phồn hoa này, anh nhé. Bánh xe quay mỗi lúc một nhanh đổ mình về con dốc được bao bọc từng hàng cà phê xanh ngắt, bỏ lại sau lưng đám bụi đỏ lờn vờn theo hướng bay của gió, đột nhiên chiếc xe lắc lư, mất thắng, Thoa chao đảo, nằm vùi bên gốc muồng cằn cỗi, mặc sức chị vùng vẫy, la hét cũng không thể nào cứu Thông khỏi chiếc xe đang phóng mình gần cuối dốc. Mí mắt Thoa nặng trĩu, bóng dáng Thông chỉ còn là chấm nhỏ nhòe nhoẹt dần biến mất.

- Bốn mươi độ, nếu tối nay vẫn không hạ sốt thì lên bệnh viện kiểm tra nhé. Giọng bác sỹ từ tốn dặn dò trong lúc chỉnh lại sợi dây trong suốt ngấm dần vào người chị. Mồ hôi chị túa ra chảy đều hai vành cổ, trong miệng vẫn ú ớ liên hồi, - Cứu em, cứu em với Thông ơi! Đừng bỏ em lại một mình, em sợ lắm, sợ lắm Thông ơi, hai tay chị sờ soạng khắp nơi, cố gắng bấu víu tìm điểm tựa, chị ý thức được cơn đau tê buốt lan tỏa từ cánh tay, đôi mắt sưng húp khẽ nheo vì tia sáng lọt qua, bóng dáng ai quen thuộc bước vào hệt như Thông.

Cầm trên tay bát cháo hành nghi ngút khói, anh vừa thổi vừa đút cho chị từng thìa một cách vụng về.

- Hai hôm rồi điện thoại em tắt lịm, anh đến hàng bánh tìm em thì chủ tiệm bảo em nghỉ làm mà không xin phép, lo quá nên anh đành làm liều phá cửa xông vào, cũng may mà còn kịp lúc, em nằm sốt miên man tự bao giờ. Giọng anh ân cần, lộ vẻ quan tâm, lo lắng.

- Em mệt thì cứ nghỉ ngơi, đừng ráng sức làm gì, sống một thân một mình, nhỡ chẳng may... anh thở dài, ánh mắt lộ nên vẻ mệt mỏi

Một năm yêu chị, một năm theo đuổi bám riết theo hình bóng chị, dường như cậu quý tử ăn chơi ngày nào đã trở nên chững chạc hơn, bát cháo hành nấu vội mà chứa chan đầy lòng yêu thương tột độ.

Chị bật khóc.

Chị khóc cho giấc mơ kia thật ngắn ngủi, vụt mất như ngôi sao băng bay qua trong chỉ trong tiềm thức.

Chị khóc khi người bên cạnh lúc chị cần nhất lại là Phước.

Chị khóc cho cơn đau mệt lả, cái sốt hành hạ nóng ran như luồng điện đang thi nhau la hét chạy trong người chị.

Suốt quãng đường theo đuổi chị, lần đầu tiên Phước thấy từng giọt nước mắt lã chả ứa từ đôi mắt thâm quầng, len lỏi tận hai gò má, lăn xuống khóe miệng, nơi mà anh chưa bao giờ nhận được nụ cười hay lời nói đầy thương yêu của chị. Anh lặng lẽ ngồi bên, đôi tay hong khô giọt nước mắt còn hoen rỉ, anh biết, dù có cố gắng thế nào, nỗ lực tới đâu thì vẫn không thể nào thay thế hình bóng ai kia trong tim chị.

- Thật ngại quá, lại để anh lo lắng, tốn công vì em như vậy, chị thều thào gắng ngồi dậy.

- Ngót ngét cũng đến năm năm rồi Thoa ạ, em vẫn lạnh lùng như thủa mới quen, em đã từng nói tình yêu giống như bong bóng xà phòng, mỏng manh và dễ vỡ, bong bóng có bay cao tới đâu thì cũng tan biến vào nền trời xanh thắm, nhưng Thoa ạ, ngay cả cơ hội để anh hóa thành thứ mảnh mai kia một lần cũng không có, suốt năm năm qua, anh là gì của em , hả Thoa?

- Cũng sắp đến ngày hạnh phúc của Thiên rồi, em hãy gắng hồi phục sức khỏe, mai anh lại đến, nói rồi anh phóng xe vụt đi, chỉ còn lại chị bơ vơ trong căn phòng trống trải.

Năm năm, chuỗi thời gian dằng dặc cắp mất tuổi xuân của chị, những nếp nhăn hằn sâu khóe mắt, tuổi trẻ đi qua nhưng hình bóng Thông vẫn còn ở đấy, lắm lúc chị ao ước con người kia là Thông, bóng dáng đó là Thông. Nhưng, Thông chỉ đến với chị trong giấc mơ ngắn ngủi, hiện tại khẽ lay chị dậy, năm năm qua người ân cần lo cho chị từng chút một là Phước.

Là Phước, chị cay đắng nhận ra điều đó.

Trong năm năm ấy, không ngày nào anh thôi không nhớ tới chị, một người đàn ông thành đạt và có tiền trong tay giờ đây chắc chắn sẽ đem lại hạnh phúc và niềm vui cho chị - anh thiết nghĩ.

Chuyến bay từ Cam Ranh tới Hồ Chí Minh khởi hành lúc sáu giờ ba mươi phút, anh bỏ lại bờ biển dài chỉ còn là màu chấm trắng nhỏ xíu li ti trên nền trời xanh thẳm, con tim anh lại rạo rực liên hồi như lần đầu cùng nắm tay chị. Chúng mình sắp gặp lại nhau rồi Thoa ạ, chắc chắn em sẽ bất ngờ lắm đây, liệu em có thấu hiểu cho nổi khổ anh chôn vùi năm năm qua, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, được không Thoa?

Tình yêu, giống như nụ hoa tinh khiết chớm nở còn đọng những giọt sương long lanh vào bình minh, chỉ một chút lay nhẹ thôi cũng khiến hạt ngọc ấy vỡ òa, chỉ một chút xây xát thôi cũng khiến con tim trở nên rướm máu, thời gian làm cho nụ hoa ngày nào vươn mình thành đóa hoa rực rỡ, khoe sắc dưới ánh mặt trời, nhưng nó cũng là liều thuốc độc giết chết đi tuổi thanh xuân, chiếm đoạt khoảnh khắc đẹp nhất của đời người, có những nụ hoa tàn sẽ viên mãn, hạnh phúc xúng xính trong từng chùm quả, nhưng cũng có những đóa hoa mãi mãi tàn úa, héo mòn bởi sự chôn vùi của năm tháng. Những cánh hoa mỏng manh, yếu ớt chẳng thể nào đủ sức chống chọi trước dông bão cuộc đời, họ rất dễ bị cảm xúc điều khiến, chi phối lí trí, rất sợ yêu thương nhưng cũng khao khát được yêu thương. Nhất là lúc trái tim đang chạm tới sự cô đơn, chỉ cần niềm yêu thương tạm bợ thôi cũng khiến con người ta cảm thấy an toàn, cảm thấy bớt trống trãi, bớt lo sợ.

Năm năm xa cách, liệu con người ta có đổi thay, liệu bàn tay ấy đã nắm chặt hơi ấm khi đông lạnh về chưa? Liệu những kí ức đấy có còn phủ đầy trái tim đập mạnh như những lúc vừa mới quen.

Suy cho cùng, Thoa cũng chỉ là một cô gái yếu đuối thôi Thông ạ.

Sài Thành đón anh dưới những ánh đèn vàng đỏ chập choạng tối, không khí ban đêm tỏ ra dịu dàng hơn, những tòa nhà chọc trời cũng nghiêng ngả như mỉm cười với anh, cầm trong tay thiệp cưới của bạn, anh quyết định tiến thẳng vào nhà hàng, nơi lũ bạn đã cùng nhau hẹn trước, chắc chắn, ở đó anh sẽ gặp được Thoa. Thật vậy, Thoa của anh đang ở đó, Thoa thật đẹp, lộng lẫy đang bước vào lễ cưới, chị mặc bộ đầm màu hồng nhạt dài tận gót chân có đính cườm quanh cổ, mái tóc dài được thắt bím gọn gàng, mềm mại, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về chị, trông chị thật rạng rỡ, má lúm đồng tiền lấp ló dưới hai gò má, ai đấy không biết nhìn vào rất dễ nhầm tưởng chị là cô dâu, trông chị thật hạnh phúc như chính ngày vui của mình vậy, chỉ có điều, ánh mắt chị lại vương vấn nỗi niềm khó tả. Thông đứng đó, nhìn chị, anh rất muốn chạy lại ôm chị vào lòng, xoa đầu chị như năm năm trước, hôn lên mái tóc thơm mùi bồ kết đen óng ả. Nhưng, người nắm tay cùng chị, người sánh vai cùng chị hôm ấy, lại là một người con trai khác, rất đỗi xa lạ với anh, anh đứng đó, đôi mắt không rời xa chị, cảm giác như có ai đó đang bóp chặt trái tim anh, khô khốc đến nghẹt thở, anh quay đầu, đến rồi đi, lặng lẽ như một chiếc bóng.

Chị đã không hề biết ngày hôm ấy anh đau đớn như thế nào.

Chị bỏ mặc tất cả, trốn chạy bản thân mình, cố gắng quên đi suy nghĩ về Thông, chị sẽ quên hết, quên luôn cả Phước, chị không yêu Phước, cũng chẳng muốn dày vò làm khổ anh, từ lúc nhìn thấy Thiên hạnh phúc bên cô vợ trẻ, chị xót xa thay cho Phước, cho cả phận mình, chị quyết định rời xa mọi thứ, chỉ bỏ lại vỏn vẹn một dòng thư ngắn ngủi.

"Em nào xứng đáng được nhận sự hạnh phúc đó từ anh, hãy thôi suy nghĩ về em, hãy sống cuộc đời cho riêng bản thân anh. Một ngày nào đó, anh sẽ tự hiều tình yêu là gì? Cuộc đời này vốn rất bất công anh ạ. Em tin rằng những gì anh đã cho một cách thật lòng, chắc chắn anh sẽ được nhận lại từ một người nào đó mà không phải là em thôi. Sống thật tốt, nhé Phước, hãy xem như chúng ta đã từng đi qua cuộc đời nhau. Cũng đừng tha thứ cho em, em cũng chẳng thể tha thứ cho bản thân mình. Nếu tình cờ gặp lại, hãy cứ vậy mà bước ngang qua, đừng ngoảnh đầu lại anh nhé".

Phước đã không tìm chị trong những năm sau đó.

- Mẹ ơi, là con chuồn chuồn nè, con đã bắt được chuồn chuồn rồi mẹ ơi, thích quá mẹ ơi. Tiếng cô con gái bé bỏng của chị hòa quyện dưới khung trời lộng gió. Tiếng cười đùa khúc khích khuất dần sau cánh đồng bao la ngát hương mùi lúa, ở đó, có hai người đang tung tăng hướng về phía mặt trời.

↑↑ Lượt xem: 154
<< 1 2 3 >>
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617
XtGem Forum catalog