Vừa đi nàng vừa gật gật đầu, cười cười với người lái xe - chính xác là với bên kính ô tô mà ở đó nàng đoán là người lái xe ngồi - vì chiếc xe được lắp kính màu cộng thêm ánh nắng chiều chói chang, loang loáng, nên nàng không thấy rõ bên trong. Rồi hai đứa lại nhằm hướng công việc thẳng tiến.
Chiếc ô tô sau khi ngừng bóp còi vì nàng và Asimov đã tránh đường, chậm chầm lách khỏi hàng xe, tiến ra đường, rồi từ từ đi qua nàng và Asimov. Bất ngờ, chiếc xe đi chậm lại, cửa kính xe được hạ xuống. Người lái xe, giật chiếc kính râm ra khỏi mặt, để lộ khuôn mặt và đôi mắt đầy hằn học nhìn thẳng vào nàng, gào lên: "Mẹ bố con điên!" Rồi kính xe được nâng lên cái rụp. Chiếc xe lao vút đi.
Nàng đứng sững. Ngỡ ngàng và bối rối! Đó là Chàng-trai-buổi-sáng với chiếc áo sơ mi màu hồng quen thuộc: khuôn mặt ấy, đường nét ấy, chiếc đồng hồ đeo trên cánh tay đặt trên vô lăng. Chỉ một khoảnh khắc thôi nhưng nàng vẫn kịp thấy hết. Chính xác là chàng! Nhưng mà...
Nàng nhìn theo chiếc xe, lúc này đã đi xa, chỉ còn lại một làn bụi cùng lá điệp quẩn lên trên mặt đường!
Mẹ bố con điên!? Nàng lẩm nhẩm một cách vô thức.
Chiếc xe đã khuất dạng giữa dòng người đông đúc, ồn ào, xô đẩy.
Iris Trương
truyện vui (40)
truyện hài hước (8).