Bỗng dưng em muốn đi bộ khủng khiếp. Em định đi hết con hẻm nhỏ rồi về. Tới đầu hẻm, em lại định hết cái hẻm kia rồi về cũng được. Cứ vậy, em đi đúng bốn vòng. Không thấy mệt, mồ hôi cũng chẳng thèm chảy. Nhưng đau đớn trong em tan biến đi. Nhẹ nhàng. Đúng lúc ấy chị xuất hiện, nắm tay em xách đi. Hóa ra nãy giờ chị đi sau. Mặt đỏ gay, người bê bết. Em rúc đầu vào chị, không nói gì. Chị hỏi có muốn nghe tiếng còi tàu? Em lắc đầu. Tối nay nó không về đâu.
Bao năm trôi qua. Em vẫn không thôi làm chị bật cười hoặc xót xa bởi những câu chuyện hàng ngày em kể. Nhưng càng ngày em càng gầy xanh. Khi dắt em đi mua đồ, chị sững sờ khi thấy em bơi trong bộ váy mà chị cảm tưởng nó đã là size nhỏ nhất rồi. Khi buồn, em không ăn. Mà chị thì không biết làm cách nào để em thôi buồn rầu. Chị nhiều lần hỏi em, việc yêu thương chị vượt quá sức chịu đựng của em, đúng không? Em trả lời rằng không, yêu chị như là điều gì đấy tự nhiên nhất trên đời. Chị nghe mà không thôi xúc động. Em lẳng lặng ở cạnh chị, nhìn chị già đi, cay nghiệt đi, khó tính đi, mà không kịp nhận ra cuộc đời em cũng theo đó mà tĩnh mịch đi – như cánh rừng sau mưa. Một buổi sáng, em nhìn mình trong gương, ngạc nhiên vì các đốm tàn nhang chen chúc nhau như đám đông đi nghe hòa nhạc. Làn da thôi không mượt. Các vết mụn nhỏ nằm ngang nhiên, như thách thức em của ngày xưa. Em lặng người, lần đầu tiên tin vào phép màu của thời gian. Tự hỏi những năm qua, ngoài việc yêu chị bằng tất cả nhiệt thành em có, thì liệu có ai đó yêu thương em? Chị yêu em, hay chị yêu việc ở bên cạnh em mỗi ngày, mỗi tối, mỗi giờ khắc chị tuyệt vọng, cô đơn? Em nhốt mình trong quán nhỏ, nghĩ về chính mình – sau bao nhiêu năm chỉ toàn nghĩ về chị. Bên cửa sổ, cây sồi già xào xạc. Em chìm vào sự đơn độc tuyệt đối. Trong giấc mơ, em lại thấy chị nắm tay kẻ khác. Rõ ràng như việc thành phố sắp vào những ngày mưa. Tỉnh dậy, em khóc không ngừng nghỉ. Nỗi đau âm ỉ, âm ỉ, khiến em như rơi vào hõm tối.
Rồi năm tháng lại trôi qua nhanh đến không đếm được nữa. Đôi lần, em lén chị ra bến tàu ngồi, nhớ về những đêm nào đầu tiên mình ở đây, mỉm cười và tiếc nuối. Em nhớ lúc ấy tóc em còn đỏ, ngắn, và chỉ có mỗi một cái hình xăm. Em nói một câu, cười một câu. Không im lặng nỗi quá 5 giây. Chị thì im lặng suốt. Tóc dài hơn tóc em. Trên bến tàu, gió thổi tóc che kín mặt chị. Cái cảm giác khi lần đầu em đưa bàn tay nhỏ xíu lên vuốt cái đám tóc đó, và chạm ngay ánh mắt chị sâu hút, thật khó để quên đi. Rồi nụ hôn đầu tiên, những đêm đầu tiên. Tình yêu không ai nói ra, nhưng nó âm thầm nảy mầm, sinh sôi. Đến một ngày, ngỡ ngàng và xúc động khi nhận ra người này yêu người kia hơn chính bản thân mình. Em chưa từng một lần hối hận vì đã lựa chọn chị. Bao năm qua, biết bao nhiêu người đến, người đi. Ai nói thích em, yêu em, chị đều biết. Em đều biết, em gạt hết. Giữa đám đông, chưa một lần em rời mắt khỏi chị, ngừng kiếm tìm bàn tay chị. Đôi lúc bật khóc như đứa trẻ nít, sợ hãi vì tưởng chừng lạc loài. Còn chị thì khác. Trong đám đông, chị lãng quên em. Chị mải cười với cô bạn thân, với đứa em gái nhỏ, với cậu đồng nghiệp vui tính, với cô gái hỏi đường, với chú hai hài hước... Tháng năm bên nhau lâu, mình du lịch riêng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Còn lại, chị đều bảo rủ thêm người này nhé, người kia nhé, chị sợ em đi với chị một mình em buồn. Em bật cười trong lòng, sao lại nói giống như mình không phải người yêu của nhau vậy chị ơi... Nhưng rồi em vẫn đi chung với bạn bè chị. Trên xe, trên máy bay, ở khách sạn, ở bãi biển, ánh mắt chị lấp lánh. Em lẳng lặng đi sau chị, muốn rụng rời vì các cơn say xe, thèm khát một cái nắm tay an ủi của chị... Các buổi sáng, khi chị hào hứng rủ em ra bể bơi chơi với mọi người, em giả đò kêu em lười, em lết mình đi không nổi. Nhưng thật ra, em sợ em sẽ buồn giữa niềm vui của tất cả, khi nhìn ánh mắt chị đắm say với không gian có rất nhiều người chị yêu mến. Em không can đảm đối diện với nó. Em nằm đấy, lăn qua lăn lại. Không biết làm sao để thôi cô độc. Em lấy máy ảnh chị ra, xem hình những ngày qua. Xem một hồi mà tự nhiên khóc không ngừng nghỉ. Cứ như em không hề có mặt trong đây. Bạn bè chị, người chị yêu quý, ai cũng rạng rỡ tươi cười. Các tấm hình hiếm hoi có mặt em, hoặc là hình tập thể, hoặc là lúc ấy em mè nheo năn nỉ được chụp hình... Em nằm thừ người, ngước nhìn trần nhà. Không biết trong lòng nghĩ gì. Chắc là cái cây ngã rồi, nên thấy đau. Nỗi đau lan ra tận từng khớp xương. Như đêm nào ở vệ đường cũ. Các khớp nối dường như vỡ nát rồi.
Buồn đau và hạnh phúc cứ xen kẽ như vậy. Ở những thời khắc em cảm tưởng như sắp bị bỏ rơi, thì cũng đồng thời chị xoa dịu nó, bằng những âu yếm quen thuộc của mình. Dường như đến tận chục năm sau, em vẫn không thôi xúc động bởi những câu yêu thương chị nói, dù đôi ba lần, nói vậy rồi thôi... Nhưng mùa thu, mình lại lên kế hoạch đi du lịch. Em im lặng, khi chị lên danh sách những người tham gia. Mình lại lên núi. Ở chuyến đi cuối cùng, em bận một cái đầm màu đỏ mận. Nhìn từ xa, trông như cái bao bố bị nhúng màu quá tay. Tóc em về lại màu đen nguyên thủy. Tay cóng đi trong đôi bao tay dày sụ. Chuyến đi thật tươi vui. Em nhìn chị tít mắt trong niềm vui với bạn bè, tự nghĩ lòng sao mình ích kỷ quá. Năm tháng bên nhau không đủ sao, mà còn đi ganh tỵ với những người khác. Đêm ở cao nguyên, mưa từng hạt nhỏ không ngớt. Em quàng thêm khăn len ấm. Chị đang mải bàn chỗ ăn với mọi người. Đó là quán nướng nhỏ trên triền dốc. Hình như có thịt thỏ. Em chẳng thiết tha ăn những loại thịt lạ. Và rồi lại buồn vì chị chẳng thèm hỏi rằng em có thích ăn món này không, không thì mình đi quán khác nhé... Đường tới quán khá dài, nhưng đẹp. Mọi người quyết định đi bộ. Trời không trăng. Mặt đường trơn ướt như tráng gương. Em lẳng lặng vẽ vô số các họa tiết bí ẩn vào lòng bàn tay chị, rồi rúc rúc vào vai chị. Em bảo lạnh. Chị ôm chặt em. Bước chân xiêu vẹo. Thỉnh thoảng, chị nhắc người này, người kia mặc áo. Gót giày ai đó xém trượt, khiến chị hoảng hốt. Em lẳng lặng buông lơi cánh tay chị, nép vào vùng tối của đám đông. Nhìn nụ cười chị ẩn hiện dưới ánh đèn đường vàng vọt. Trong một phút chốc, 7 năm qua ùa về một cách bất ngờ và choáng váng. Năm tháng khoác bộ cánh cũ, như lớp kính mờ. Em đưa tay lau nhẹ. Ký ức hiện ra như đoạn phim ngắn. Chậm rãi, và đông đặc. Ở đó có những đêm dài mình miệt mài viết lách cùng nhau. Những chiều mưa mình nhốt mình trong phòng, dụi vào nhau như những con mèo nhỏ. Những buổi sáng mở mắt ra đã cãi nhau, khiến cả ngày u ám như ai đấy ném đống bùi nhùi vào mặt. Em chưa từng quên đi bất kỳ điều gì. Tuy vậy, chẳng hiểu sao, mỗi khi nghĩ lại chuyện gì đấy, lại thấy đau đớn lạ lùng. Phía trước có con hẻm nhỏ, nằm khuất sau đám cây dại mọc cao. Nó gợi nhớ về lần đầu tiên, cũng như là duy nhất mình đi du lịch riêng cùng nhau. Em điên cuồng đi hết tất cả các con hẻm mà cho em là đẹp và kỳ bí. Chị đứng trên đường lớn, lắc đầu chịu thua, rồi nhẫn nại chờ đợi em. Những con hẻm nhỏ có các bụi cây khổng lồ, che kín thân hình bé nhỏ của em. Giờ thì em thấy nó rồi. Nó nhỏ, tối, và sâu hun hút. Liệu các đám cây kia có bảo vệ cho em, nếu em chui vào hõm tối đó? Liệu rằng chị có chạy theo kéo em lại? Trong cơn hoảng loạn cuối cùng, em vội chạy lên níu chặt tay chị. Chị nắm tay em, theo thói quen. Bởi câu chuyện mà mọi người đang kể sao thật hay quá. Em nhẹ nhàng rời khỏi, bước chân chậm lại. Một cái lách mình gọn gàng. Mọi thứ trong em tối sầm đi. Đám cây hoang này cao quá, dày quá. Đôi chỗ còn có gai. Nhưng sự kiêu hãnh trong em lớn đến mức che khuất cả những cơn đau. Em lẩn mình vào trong. Sâu nữa, sâu nữa. Dần dần biến mất khỏi con đường lớn. Biến mất khỏi cuộc đời tất cả mọi người. Em thôi không đếm số phút, số giây từ lúc em đi đến lúc chị đưa mắt kiếm tìm em nữa. Cuộc đời em như vậy là chấm dứt. Nơi bụi cây mà em nghĩ chỉ là đám hoa rậm rạp, là nguyên một vách núi dựng đứng. Em rơi mãi, sự đớn đau lan tỏa khắp các khớp xương. Một khoảnh khắc nào đó, ý nghĩ phải chia lìa chị còn gây đau gấp ngàn lần. Nhưng đã quá muộn để em trở lại. Em trở thành ký ức.
Có lẽ tới tận kiếp sau, em sẽ vẫn còn oán trách sự tàn nhẫn của mình. Cả những đòi hỏi quá đáng của một tình yêu nguyên vẹn đến đau lòng. Chị sẽ ở lại, mãi mãi không hiểu nổi sự ích kỷ trong em. Và những dằn vặt, đau đớn mà có lẽ đến cuối đời, chị không bao giờ nguôi ngoai. Ở căn nhà cũ, chị đập nát đi khung cửa lớn. Rồi lắp vào ô cửa nhỏ, lặng lẽ trồng các cây con. Có những chiều, chị cứ ngồi im vậy. Chị nghĩ rằng, giả như chị ngồi đây hoài, ngày qua ngày, qua những cơn mưa, cơn nắng, thì chắc chị sẽ thấy được cách mà cái cây trổ mầm, dần cao lớn, rồi đơm lá... Chị sẽ hiểu được cảm giác của một kẻ trồng cây. Như em ngày xưa vậy. Và khi đám cây cao lớn, rậm rạp, em sẽ trở về, có đúng không?
Sự buồn bã không buông tha chị. Hàng tối, chị ngủ một mình. Chị không can đảm nằm trên cái nệm lớn. Chị mua về một băng nệm nhỏ thay thế, lèn hai bên chặt nào gối ôm, nào chăn. Thế là không sợ khoảng trống mỗi lần giật mình quay sang bên. Buổi chiều, chị đi làm về, chị kể chuyện cho ấm nước nghe. Những câu chuyện vớ vẩn, rời rạc ở văn phòng. Nó kêu réo, đáp trả chị. Rồi cà phê thật nóng, thật ấm. Nhưng nó không ngon. Chị nhớ cà phê em pha. Cả cái cảm giác khi đứng chờ thang máy, chuẩn bị thở hắt ra vì sau một ngày mệt mỏi, cuối cùng cũng được gặp em, và cười với em.
Cuộc sống trở về phẳng lì, như nó vốn có. Chị thấy chị thôi sống nữa. Những ngày còn trẻ vừa qua, chị có nhiều ước mơ, dự định. Chị điên cuồng vì nó. Vì nó, chị bỏ quên ánh mắt em thiết tha, quên cả cách yêu thương một người. Vì chị nghĩ cuộc đời dài rộng, mình còn bên nhau lâu. Còn giờ, chỉ ước gì thời khắc ấy, chị ở đó với em. Em sẽ không đau nữa. Chị cũng như được giải thoát. Chúng ta đều được giải thoát.
Giờ thì chỉ còn mỗi chị mắc kẹt. Chị ở lại. Sống mà như không.
Thiên Bình
tình yêu chân thành (202).