Teya Salat
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Tình yêu
↓↓

Bởi vì anh không biết!

14-06-2016
A
A
A
A

với gai xương rồng.

Vào quán. Gọi cho mình một ly hoa quả dầm. Mỗi lần tâm trạng phức tạp, hỗn độn tôi đều gọi hoa quả dầm. Mỗi thứ quả trong cốc cũng giống như một dòng suy nghĩ. Người ta vẫn có chiêu lấy độc trị độc. Có lẽ ăn hoa quả dầm có thể thấy mọi thứ không còn phức tạp nữa. Quán cà phê mang tên "Phiêu". Nghe rất lạ. Đúng là vào đây thấy phiêu thật. Thích cái quán này không phải chỉ vì cái tên mà vì mỗi bàn đều có đặt một chậu xương rồng khác nhau và một ngọn nến. Thích tới đây vì chủ tiệm cà phê là một anh chàng đẹp trai kiêu kì. Anh ấy có những câu chuyên khiến khách thấy thích thú. Có lần nghe anh ta kể về sự tích của cây xương rồng.

"Ngày xưa trên một mảnh đất chỉ có hai cây xương rồng. Một nam một nữ. Họ đẹp và tràn đầy sức sống. Trên thân mình mỗi cây xương rồng đều được ôm chặt bởi bộ lá xanh căng mướt. Họ yêu nhau bằng tình yêu của tất cả các loài cây khác cộng lại.

Một ngày kia, có người mang chàng xương rồng đi rất xa. Cô gái xương rồng ở lại, ngày ngày cứ dứt từng chiếc lá viết thư cho người yêu cho đến khi biết tin chàng trai đã đem lòng yêu người khác. Cô gái xương rồng vì đau đớn nên thân xác tiều tuỵ, những chiếc lá đã không thể đâm ra, thay vào đó là những cái gai sắc nhọn, nó có thể làm chảy máu bất kì ai vô tình chạm tới. Đó là những cái gai của nỗi đau, nước mắt và sự tuyệt vọng. Người ta yêu xương rồng bởi nó thuỷ chung."

Thế đấy, tôi yêu chàng chủ tiệm cà phê bằng một câu chuyện rất học trò. Nhưng nghe vẫn thích, ngưỡng mộ và yêu. Lần đầu tiên ánh mắt chúng tôi nhìn nhau chắc cũng mãnh liệt như hai cây xương rồng vậy. Tôi yêu, một thứ tình yêu theo đuổi, ngưỡng vọng. Chàng yêu, một thứ tình yêu lúc lạnh lúc nhạt khiến người khác khó đoán, một tình yêu khiến mình chỉ việc chạy còn người khác thì tha hồ đuổi. Thế mà vẫn yêu. Ngu dại vì yêu!

- Lâm. Em đừng yêu anh, khổ đấy.

- Kệ em. Chưa yêu sao biết khổ.

- Anh không như em nghĩ đâu. Đừng yêu!

- Kệ người ta. Cứ yêu đấy.

Trong bụng thầm nghĩ: "Cứ để em yêu đi, dù sao em cũng có tốt đẹp gì đâu. Em cũng có người yêu rồi mà". Thế là, tôi lao vào anh như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa vừa được tẩm xăng. Yêu anh điên cuồng như một kẻ chưa từng được yêu. Anh làm cho mọi thứ trong tôi tan chảy. Mọi tế bào muốn nổ tung. Mọi cảm giác đều lạ lẫm. Chúng tôi yêu nhanh chóng như hai kẻ sợ ngày mai sẽ mất nhau.

- Cho anh nhé!

- Không.

- Sao không.

- Vì chưa muốn và chưa đủ tự tin.

- Cho đi. Anh không chờ đợi được đâu. Cứ bên em là anh muốn cắn xé em liền.

- Eo. Kinh thế. Còn lâu mới cho.

Anh đòi hỏi. Tất nhiên là tôi từ chối, vì người tôi muốn tặng bản thân mình là Hải. Anh là chàng trai tốt nhất. Xứng đáng nhất và sẵn sàng bên tôi cả cuộc đời. Tôi kiên quyết từ chối người con trai lãng tử kia. Nhưng rồi... cái gì đến sẽ đến. Có lẽ, đổ lỗi cho số phận sẽ thấy nhẹ nhõm hơn... Bởi vì anh không biết!



***

Sinh nhật của tôi, Hải gọi điện anh sẽ không về được. Không sao, vì ít ra tôi có thể đi chơi với chàng trai cà phê. Nhưng ai mà biết. Đàn ông... họ luôn có những trò bất ngờ cho phụ nữ. Có khi là niềm vui nhân đôi nhưng có khi là đau khổ tột cùng.

- Em yêu, chúc em sinh nhật vui vẻ! Hôm nay em có định đi đâu không!

- Cảm ơn anh. Em ở nhà với các bạn thôi. Không có anh thì em đi đâu!

- Đừng giận anh nha. Anh bận quá không về được.

- Không sao đâu anh. Khi nào về anh bù cho em là được mà.

- Yêu em nhiều lắm.

- Em cũng thế!

Yên tâm với kế hoạch đã vạch ra. 7 giờ tối, tôi đợi chàng dưới gốc cây xà cừ với bộ váy màu xanh, như một nàng công chúa chuẩn bị bước vào buổi dạ hội. Chàng, cùng với chiếc xe đua lao tới như một cơn lốc cuốn tôi lên xe. Chúng tôi cùng nhau tới nhà hàng. Trên một chiếc bàn nhỏ nhắn có một trái tim được ghép lại bằng những chậu xương rồng. Ở giữa là chiếc bánh sinh nhật lung linh ánh nến. Mở to mắt ngạc nhiên, giống như trong tiểu thuyết, chàng bước tới mời tôi nhảy. Tôi yên tâm tha thướt mình, phiêu du với những vũ điệu. Khoảnh khác hai cơ thể cứ tiến gần rồi lại xa nhau khiến người ta rạo rực, ngượng ngùng. Kết thúc những bước chân thần tiên tôi trở về với bàn tiệc mà anh đã đặt. Điện thoại đã tắt. Thế giới này là của riêng hai người.

- Mời em!

- Em không uống được rượu

- Em không vì lòng nhiệt tình của anh mà uống một chút sao!

Một chút... một chút và thêm một chút. Không biết là tôi đã uống bao nhiêu. Không biết anh đã nói gì. Thấy đầu mình ong ong. Thấy anh dìu tôi đi. Thấy anh bồng tôi. Thấy cơ thể mát mát lạnh và nhẹ nhàng thoát khỏi chiếc váy. Mọi thứ bay bổng. Yên tĩnh. Nghe thấy tiếng thở. Có tảng đá đè xuống người. Thấy buồn buồn vì có gì đó mơn trớn. Thấy vui, thấy buồn. Thấy nhẹ nhàng, đau đớn lại nhẹ nhàng. Hình như người ta vừa châm một tia lửa điện làm người tan ra. Tôi lịm đi ... mọi thứ lại bồng bềnh ...

- Tại sao anh làm thế!

- Xin lỗi. Vì em say quá. Vì anh không kìm được lòng mình. Anh sợ mất em vì sớm muộn em cần phải biết một sự thật.

- Sự thật gì?

- Anh đã có gia đình.

- Anh là thằng tồi.

Im lặng. Người tôi đau ê ẩm. Có một giọt máu đỏ tươi trên tấm ga trải giường. Đó là món quà lớn nhất trong ngày sinh nhật. Là hình phạt lớn nhất của bà tiên khi cô bé lọ lem đã uống quá nhiều rượu. Tôi cười. thế mà mũi lại cay và nước mắt lại chảy. Trong đầu tôi là hụt hẫng, đau nhức và ân hận. Tôi nhớ Hải vô cùng... Tôi tạm biệt thêm một mối tình và bước ra khỏi cái nhà nghỉ nồng nặc mùi giao hoan... Thì ra gai xương rồng khiến người ta đau thật!

***

- Sinh nhật vui chứ Lâm? Anh đã chờ em rất lâu rồi!

Trời ạ. Tôi có đang gặp ác mộng không. Sao trước mặt tôi, như một cây cột điện đứng trước nhà nghỉ lại là Hải. Trên chiếc xe máy vẫn treo một bó hoa hồng đỏ rực. Tôi nhìn anh. Như chưa bao giờ thấy anh. Như trước mặt không có anh, chỉ có những cơn giông bão mịt mù. Nhắm mắt, mở mắt vẫn là anh.

- Sao... sao anh lại ở đây. Anh nói không về đựợc mà.

- Anh đã đợi em rất lâu. Dành bất ngờ cho em nhưng không ngờ em lại không cần anh nữa.

- Sao... sao anh lại ở đây!

- Anh về tới nơi định lên phòng thì thấy em đi chơi. Anh đuổi theo định gọi em lại nhưng em làm anh bất ngờ quá. Đồ phản bội.

- Đừng. Cho em giải thích. Anh đừng...

- Cô còn định giải thích thế nào khi cái quý nhất của đứa con gái cô đã cho thằng khác?

- Đừng anh. Hãy tha lỗi cho em, cho em cơ hội. Em không hề...

- Tôi hối hận vì đã yêu cô. Cô là đứa con gái rẻ mạt nhất mà tôi từng gặp...

- Anh Hải...

Anh lao đi nhưng một chiến binh lao vào đêm tối. Tôi chết đứng trước cái nhà nghỉ rẻ tiền. Bên cạnh là người đàn ông không chút xúc cảm. Xa lạ. Anh ta cũng lao đi như một kẻ chạy trốn. Hai người đàn ông đi về hai ngả đường. Trái tim như một quả táo bị người ta hát mất. Đau. Quặn thắt. Vô hồn. Không chút sức lực. Muốn nhắm mắt lại để qua một cơn ác mộng.

Trời mưa nặng hạt,cái váy mỏng manh như một tội đồ bị quất mạnh. Đau dát đều cảm thấy trên da thịt. Giờ thì biết, một người không thể yêu hai người. Chỉ khi mất mát người ta mới thực nhận ra. Tôi cô đơn. Một nỗi cô đơn không phải chỉ cần những người đàn ông lấp đủ. Cô đơn ấy dành cả cho một người, chỉ một người lấp đầy. Là Hải.



Anh trôi đi như những giọt mưa. Người ta nói mưa là nước mắt của nhân gian. Có lẽ trận mưa rào đêm nay là nước mắt của tôi gom lại và trả giá vì lòng tham. Mưa nhiều hơn, giống như cơn giận dữ của anh, giống như nỗi gào thét của lòng tôi. Xin lỗi vì đã yêu quá nhiều! Xin lỗi vì đã cô đơn quá nhiều! Xin lỗi vì đã thèm khát quá nhiều! Xin lỗi vì đã cảm thấy tình yêu của anh luôn thiếu thốn... Bởi vì yêu anh. Bởi vì gạt anh. Bởi vì anh không biết!

Hoàng Hồng



tình yêu tan vỡ (218)
trái tim bị tổn thương (189)
phụ nữ và yêu (119)
chuyện đàn ông (118)
chuyện con gái (116).

↑↑ Lượt xem: 123
<< 1 2
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617