Cô chợt nghĩ tới anh, bao nhiêu năm qua kẻ từ ngày lên thành phố, anh chẳng khen cô lấy một câu, anh không quan tâm tới cô, thậm chí chẳng tặng được cô một đóa hoa. Cô đẹp mà, cô có quyền, cô có quyền được sống sung túc hơn, không phải nghèo khó như thế này.
Hôm sau cô đi làm, trưa hôm đấy lão chủ lại đến, mời cô đi ăn, một thoáng suy nghĩ, cô gật đầu. Hôm đấy là lần đầu tiên cô không về ăn cơm chung cùng anh. Rồi ngày thứ hai, ngày thứ ba, rồi nhiều ngày sau đó cô cũng không về ăn cùng anh.. Anh đi làm về, mệt mỏi, chán chường, lủi thủi đi ra quán an vội đĩa cơm bụi rồi lại về. Gần đây anh mới để ý tới cô, cô đi làm về muộn hơn, buổi tối có khi không về, hỏi thì cô bảo tăng ca phải ngủ lại. Cô ăn mặc chải chuốt hơn. Trong lòng anh cũng đã có chút nghi ngờ nhưng anh tin cô không phải là người như thế.. Cho tới một ngày anh được cho nghỉ sớm, hết việc anh về nhà, mở cửa bước vào phòng, anh không tin vào mắt mình nữa, trên giường kia, cô..cô nằm đó với một lão già xa lạ. Không kiềm chế được, anh lao tới, kéo lão ta dậy, đấm bôm bốp vào mặt lão, máu túa ra, anh vứt lão xuống đất, lão lồm cồm đứng dậy, bỏ chạy.. Cô hét lên, lao tới giang tay tát vào mặt anh.. anh trừng mắt nhìn cô, cánh tay anh giơ lên rồi khựng lại, bỏ xuống. Lúc này anh đã hiểu ra tất cả. Tại sao chứ, tại sao, anh hét lên.. cô nhìn anh, buông thõng một câu nói bẽ bàng: " Tại vì nghèo". Đầu óc anh quay cuồng, anh ngồi sụp xuống: " Tại vì nghèo ư, chính em, chính em đã chọn cuộc sống này mà". Cô chợt thấy cay cay..
Hôm đó cô dọn đồ, chuyển sang sống cùng với lão chủ kia, để anh lại căn phòng đó. Sau khi cô đi anh cũng nghỉ việc, anh trả phòng, anh trở về, phải rồi, cuộc đời anh gắn liền với biển cơ mà. Anh về, dọn dẹp nhà cửa.. Dọn xong, anh sang nhà cô, ngôi nhà nhiều năm không ai dọn dẹp xơ xác tiêu điều, anh mở cửa bước vào, lau dọn lại, thắp nén nhang cho bố cô. Còn cô, sau khi dọn về sống chung cùng lão chủ, cô như một bước lên tiên. Giờ đây cô trở thành quản lý xưởng may cho lão. Những người cùng làm với cô khi trước nhìn cô lắc đầu, họ thương xót cho cô. Lão chủ vẫn đối xử tốt với cô nhưng càng ngày càng lạnh nhạt, hắn chán cô rồi. Một ngày nọ, cầm kết quả siêu âm trên tay, cô tìm đến xưởng thứ hai của lão, cô rón rén đẩy cửa phòng lão bước vào, lão đang tay trong tay với một cô gái khác. Thấy cô, lão khẽ đẩy cô gái kia ra, kéo tay cô lôi xềnh xệch ra ngoài. " Cô tới đây làm gì". " Em..em, có thai rồi". Khuôn mặt lão biến sắc, lão lập tức chạy vào phòng, lát sau trở ra với một xấp tiền trong tay. " Cô cầm lấy rồi xử lý nó đi, tôi không muốn cô đẻ nó ra" lão gầm gừ. Nghe vậy, cô lắp bắp: " Nó, nó...nó là con của chúng ta đấy, tại sao anh lại ác độc thế, tại sao anh lại ở bên người con gái kia mà không phải mẹ con em. Em đẹp mà!". Lão cười khẩy: " Ừ thì cô đẹp, nhưng mà nó đẹp hơn cô, giờ thì cầm lấy số tiền này và đi đi, biến khỏi nhà tôi luôn đi". Nói xong lão vào phòng, đóng sầm cửa lại, những tiếng cười hi hí trong phòng vọng ra. Cô thất thểu ra về, trên đường đi cô định nhảy xuống sông trôi theo dòng nước cho xong nhưng cô sợ..
Từ hôm bị lão đuổi đi, cô lang thang ngoài đường, phải đi về đâu, ừ.. đúng rồi, cô có nhà mà, cô muốn về, con cô khi ra đời cần có chỗ ở đàng hoàng.. nhưng cô lại nghĩ tới anh, mặt mũi nào mà quay về nữa. cứ suy nghĩ lẩn thẫn mãi trước mặt cô nhà mình hiện ra lúc nào không hay. Cô mở cửa bước vào, ơ kìa, sao nhà cửa sạch sẽ thế, mấy năm rồi có ai dọn dẹp đâu. Mấy ngày sau, anh đi biển về, khi biết tin cô về anh vội vàng chạy sang. Cô đang ở ngoài sân, thấy anh cô vội quay mặt đi. " Anh quên hết rồi, chúng mình lại như xưa nga em". Cô khóc, cô quỳ suoj xuống: " Em xin lỗi, em sai rồi" từng tiếng nói của cô kẹt lại bởi tiếng nấc nghẹn ngào. Anh bây giờ khác trước nhiều, người gầy hẳn đi, đen hơn xưa. Họ cùng nhau sống chung dưới một mái nhà. Anh đi biển, cô lo việc ở nhà. Cô hối hận lắm, từng đêm khi anh vắng nhà lênh đênh trên biển cô khóc, khóc rất nhiều, hàng xóm biết chuyện họ sang an ủi cô. Họ kể khi anh mới từ thành phố về, anh như người điên, cứ ngồi lỳ ngoài mỏm đá, lầm lũi, im lặng không nói chuyện với ai, phải cả tháng sau anh mới cười với bà con hàng xóm, dù chỉ là nụ cười gượng gạo. Cô biết, cô không xứng với anh, cô đã làm anh đau lắm, cô cũng không nói chuyện đứa con với anh, cô sợ anh sẽ đuổi cô đi. Trên đời này làm gì có thằng đàn ông nào chấp nhận nuôi con cho kẻ khác, chấp nhận tha lỗi cho cô thì anh đã quá cao thượng rồi. Nhưng làm sao mà giấu được khi mà sinh linh trong bụng ngày một to. Cuối cùng sau nhiều đêm suy nghĩ, cô cũng quyết định nói với anh.
Hôm ấy, bão lại về. Cô khóc lóc, níu kéo anh lại. Trời bão nhưng anh vần ra khơi. Anh nói trời thế này thì cá sẽ nhiều hơn. Đi được chuyến này thì ta có đủ tiền đóng một chiếc tàu cho riêng mình. Mặc cho cô ngăn cản anh vẫn đi. anh lại cốc đầu cô: " Anh sẽ về thôi, không về với em thì về với ai". Câu nói đó như ám ảnh cô, lần trước anh cũng nói thế, cô cầu mong ác mộng khi xưa không lặp lại. Cô chưa kịp nói với anh về cái thai. Trong đêm, từng cơn gió rít liên hồi, vài cái cây phi lao bật gốc đổ ầm ầm. cô ngồi đó, canh cánh trong lòng, gió lùa qua khe cửa vào nhà làm cô run lên bần bật. Lạnh, cô với lấy chiếc chăn trên giường, từ trong chiếc chăn rơi ra một tờ giấy, trên đó là những dòng chữ liêu xiêu anh viết cho cô:
" Em à, em đừng tự dày vò mình nữa, lỗi không phải tại em, tại anh đã không quan tâm chăm sóc em. Anh biết lúc đó em rất cần sự quan tâm nhưng anh không làm được. Sau khi em dọn đi anh đã về đây, từng ngày dài anh ngồi hàng giờ tại nơi cúng mình hay hen hò nhau đấy. Anh suy nghĩ rất nhiều, ban đầu anh không nghĩ mình có thể gặp lại em nhưng mà em đã về. Khi đó anh vui lắm, Anh hi vọng mình sẽ không xa nhau nữa. À, chuyến đi biển này nếu thành công thì anh sẽ đủ tiền mua được một con tàu nhỏ, sẽ không phải đi thuê cho người ta nữa, với lại khi đó mình cũng đủ tiền chăm sóc cho đứa bé trong bụng em, nó con ai không quan trọng, anh xem nó như là con của mình. Vì anh yêu em mà. Đợi anh nhé, anh sẽ về"
Cô sững sờ, thì ra anh đã biết tất cả, anh luôn bảo cô ngốc nhưng anh mới chính là thằng ngốc đấy, tại sao anh phải như thế, tại sao anh lại mạo hiểm mạng sống mình như vậy, cô thấy mình chỉ là gánh nặng của anh.. Cô chạy ào ra biển, gào thét gọi anh trở về..
Sáng sớm, bão tan, người ta tìm thấy cô ướt sũng đang nằm bất động ở trên bãi cát. Họ đưa cô vào trạm xá. Tỉnh dậy, cô nhìn xung quanh, anh đâu? Anh ở đâu rồi, tại sao không thấy anh? Cô hốt hoảng, phải chăng cô mất anh lần nữa. Vùng dậy. cô tháo mấy sợi dây chuyền nước đang quấn quanh mình, cô chạy ra biển thì thấy mọi người bàn tán xì xầm. Anh đi rồi, anh không về nữa. Anh cùng với hai người nữa mãi mãi nằm ngoài kia....
Hôm nay, cô gái đấy lại ra đây đứng, bên cạnh cô là đứa bé khoảng 5 – 6 tuổi. Nó bi bô hỏi cô: " Mẹ ơi, bố đang ở ngoài kia phải không mẹ?" " Ừ, bố con đang ở ngoài kia, ở tít xa ngoài kia" Loáng thoáng tiếng đài phát thanh vang lên âm thanh của bài hát quen thuộc:
"Có người từ lâu nhớ thương biểnNgày xưa biển xanh không như bây giờ biển là hoang vắngLời tôi nhỏ bé tiếng gió thét cao biển tràn nỗi đauTình em quá lớn sóng cũng vỡ tan đời tôi đánh mấtGiấc mơ không còn biển xưa đã cạnVắng em trên đời biển thầm than khóc ngàn lòng với tôiCùng tôi biển chết, cùng em biển tanNgàn năm nỗi đau hóa kiếp mây ngàn cô đơn biển cạn...."
Chí Công
tình yêu chân thành (202).