Polaroid
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Tình yêu
↓↓

Bí kíp cua trai

14-06-2016
A
A
A
A

Lão hơn tôi 8 tuổi, ngày trước lão học giỏi nhất xã lại đẹp trai nên lắm cô theo đuổi. Lúc lão ôm ấp mối tình đầu của mình thì tôi mới chỉ là một con bé 10 tuổi quyệt nước mũi đến tận tai, chân trần chạy khắp xóm bắt con chuồn chuồn ớt. Vậy nên lúc nào cũng vậy lão luôn cậy mình ỷ thế lớn hơn bắt nạt tôi. Nói chung để tán đổ được lão – chàng trai mà con gái cả xã tôi mê mẩn tôi đã phải tốn không ít mồ hôi và nước mắt lẫn sử dụng các tuyệt chiêu mưu hèn kế bẩn của mình nên giờ lão dương dương tự đắc lắm.

***



Mỗi lần tôi cất cái giọng oanh vàng của mình lên than thở: "Sao số tôi khổ thế này, kiếp trước tôi ăn ở có bảy cái đức hay sao mà kiếp này tôi vớ phải lão chồng tệ bạc" thì lão chỉ thủng thẳng đáp "em nhớ lại đi, ngày xưa em tán anh đó chứ, tại em lẽo đẽo theo anh nhiều quá nên anh mới rước em về chứ không anh sợ anh lấy vợ rồi em vẫn cứ bám theo thì anh chắc chết"; tôi trợn mắt phượng của mình lên lườm lão thì lão im re lỉnh vào phòng chơi với con.

Nói đến chuyện tình của vợ chồng tôi cũng lắm cái éo le. Hồi còn nhỏ tôi thích quái gì lão đâu mặc dù lão là "nam nhân" của cã xã người người ngưỡng mộ, nhà nhà bắt con cái noi theo. Mẹ tôi thì suốt ngày ra than vào thở giá đẻ được thằng con vừa đẹp người vừa tài giỏi như lão thì mát cả ruột xong bà quay sang tôi "tao đẻ mày phí công đau cả rốn, chả được tích sự gì?". Đấy cứ tưởng tượng xem lão hơn tôi hẳn 8 tuổi lại là con trai mà mẹ tôi ngày ngày ca ngợi trừ những lúc ăn, ngủ và xem phim ra thì hắn luôn xuất hiện nơi cửa miệng mẹ tôi thì tôi nghĩ những người cùng tuổi và tầm tuổi hắn chắc còn bị các bà mẹ tra tấn tới thủng cả màng nhĩ đến mức nào.

Tôi ghét hắn và tôi cũng chắc nhiều đứa trong làng tôi không bằng hắn nên cũng ghét hắn, thế nên tôi quyết tâm phải hạ gục hắn bằng được nhưng lúc đó còn bé sức yếu trí khôn có hạn nên tôi chưa nghĩ ra sẽ hạ lão bằng cách nào (thôi sau này tính sau).

Năm tôi 12 tuổi thân hình loắt choắt tôi đi chăn trâu,vẫn mũi hơi thò lò và mặt nhem nhuốc thì hắn dẫn cô người yêu trên thành phố về quê chơi nhìn thấy tôi người yêu lão thốt lên "Trẻ con quê anh bẩn khiếp", còn lão nhìn tôi cười cười không nói gì.

Mười ba tuổi tôi với mấy đứa chăn trâu vào nhà lão bất trộm khế, lúc bị phát hiện bọn con trai nhanh chân chạy thoát còn mỗi mình tôi trên cây. Lúc đó lão đang nghỉ hè nhìn thấy tôi trên cây lão còn hè chó ra , hai con chó quây lại dưới gốc cây sủa inh ỏi làm tôi khóc váng trời, lão thấy thế sợ quá lại phải trèo lên cây dỗ tôi xuống rồi cho hẳn một đùm khế to mang về.

Năm tôi 15 tuổi thì được tin lão đi du học sang Mĩ mà học bổng toàn phần hẳn hoi nghe đâu lão định lấy bằng thạc sĩ bên đấy (ghét cái bọn học giỏi thế đấy) thế là lão bỏ tôi đi những 4 năm trời, những ngày nghỉ hè lão không về nữa, tôi bắt đầu nhớ khế nhà hắn à không nhớ hắn, với khoảng thời gian dài như thế đáng lẽ ra tôi sẽ quên sạch sẽ hắn mới phải nhưng mẹ tôi thì không quên lão, bà vẫn nhắc lão đêm cũng như ngày khiến tôi càng nhớ hắn.

Mười tám tuổi tôi lớn phổng phao, mũi đã hết thò lò, da càng ngày càng trắng, tóc dài đến ngang vai. Tối nào bố tôi cũng phải ra trấn an mấy con chó để cho tôi yên tĩnh học bài bởi trai làng đứng trước cổng nhà tôi huýt sáo.

Tôi đi học sư phạm trên Hà Nội theo nguyện ước của bố mẹ tôi đối mặt với cuộc sống sinh viên cơm áo gạo tiền và tham gia các hoạt động tình nguyện của trường tôi đã đỡ nhớ lão.

Năm thứ hai tôi có khá nhiều người theo đuổi nhưng tôi vẫn chưa rung động một ai, người nào tán tỉnh tôi tôi cũng thầm so sánh với lão ( Cái bọn đẹp trai, tài giỏi họ đày khổ tâm trí chị em thế đấy, đã vào trong đầu mình rồi thì khó mà đuổi họ chui ra được).

Năm thứ ba đại học trường tôi tổ chức một hội nghị giáo dục lớn, tôi tham gia vào đội xung kích trường trong việc tổ chức sắp xếp khách mời thì tôi gặp lại lão. Qua bao năm tháng lão chẳng già đi chỉ thấy lão trông đĩnh đạc và trưởng thành hơn. Tôi lấy số điện thoại của lão trong danh sách khách mời và lên kế hoạch "hạ gục hắn từ lâu".

Sau tối hôm đó tôi nhắn tin với lão " Chào chú, cháu là Yến Vi con mẹ Hòa xóm bãi, hôm nay cháu thấy chú ở trường cháu tham dự hội nghị ạ" (nhắn tin ngoan như cún con vậy haha – khổng tử bảo rồi muốn nên nghiệp lớn thì phải nhẫn nhục). Lão ngạc nhiên đáp trả "Yến Vi thò lò mũi xanh ăn trộm khế nhà chú phải không?" (đồ khốn sau bao nhiêu năm lão chỉ nhớ về tôi có thế thôi sao trong khi tôi toàn nhớ tốt về hắn). Thế rồi chúng tôi nhắn tin qua lại và hẹn nhau uống nước coi như đồng hương lâu ngày gặp mặt.

Rồi ngày qua ngày tôi mặt dầy nhờ lão tư vấn chuyện học hành cái lọ, cái chai, chắc lão cũng biết thừa tôi có ý định cưa hắn nhưng vẫn cứ nửa vời. Lão vẫn tư vấn nhiệt tình nhưng chả ỏ e gì đến chuyện tình cảm cả. Tôi nghĩ kĩ cả rồi lão năm nay 28 rồi mặt tiền, nghề nghiệp đều ngon nghẻ tôi mà không nhanh đánh bom liều chết thì chắc xôi hỏng bỏng không. Vậy nên cuối cùng tôi hạ quyết tâm tỏ tình với lão.

Gặp lão ở hồ Tây hôm trời lộng gió tôi cúi mặt xuống nói một mạch như ăn cướp "em thích anh lâu rồi, từ hồi còn bé xíu cơ..." . Lão nhìn tôi ngẩn ngơ không nói gì, 20 phút trôi qua lão cũng chả nói gì. Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, tôi đành chữa cháy "anh không thích em cũng không sao, em có nhiều người thích mà không phải lo cho em bị anh từ chối mà buồn đâu". Lão nhìn tôi cười như mếu "anh thích em mà sao em không nhận ra, anh chỉ định đợi khi em ra trường rồi sẽ nói, giờ em nói rồi thì chúng ta yêu nhau thôi". 

Ngoại truyện: Sau khi tôi ra trường lão rước tôi về làm vợ hợp pháp, thỉnh thoảng lão vẫn trêu tôi "Hôm đi dự hội nghị ở trường em nhìn thấy cô sinh viên áo dài trắng, tóc dài thướt tha mỉm cười chào quan khách ở cửa anh đã mê cô gái dịu dàng đó và không ngờ cô bé thò lò mũi xanh ở quê đã lớn và xinh đẹp nhường ấy khi em hẹn gặp anh nhưng ai dè yêu quái thường hay đội lốt người đẹp, biết trước anh đã chả nhận lời tỏ tình của em rồi". Tôi liền xông phi tới cho lão vài cái nhéo cho biết tay.

Còn mẹ tôi á bà vô cùng hãnh diện đi khắp làng khen con rể quý mác thạc sĩ du học bên tây về khiến tôi đôi lúc độn thổ vì xấu hổ khi về làng mà ai đó hỏi thăm khen ngợi. Thỉnh thoảng bà còn thì thầm vào tai tôi "mẹ đẻ mày không phí, nuôi mày không tốn cơm rồi con ạ" (chả biết lão với tôi ai mới là con của mẹ nữa).

An An

↑↑ Lượt xem: 131
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617