"Chị ơi, Mô, tê, răng, rứa là sao chị?", " Chị ơi, thằng bạn Nghệ An lớp em nó nói em là trốc tru" Chắc là do khổ luyện thành tài nên giờ nói gì hai đứa nó cũng hiểu, thỉnh thoảng còn bắt chước nữa, người yêu của Hằng cũng là người miền Trung. Mỗi lần đi học về, hai đứa không thèm mở cửa phòng nó nữa mà chạy thẳng qua phòng Vân, vứt ba lô lên giường, nằm tỉ tê ở đó chán chê, hoặc là ngủ luôn ở đó. Phòng ở cầu thang có một người con trai vừa mới chuyển đến, là phòng đẹp và đắt nhất trong xóm trọ, phòng khép kín trong khi các phòng khác đều sinh hoạt chung, mọi tiện nghi trong phòng cũng khá đầy đủ. Phòng có một cái tủ 4 cánh để đựng quần áo, còn có một cái rèm che cửa sổ và được lắp nóng lạnh nữa. Nghe nói trước đây được xây cho bác gái ở quản lý xóm trọ. Khi xây được nhà mới ở bên cạnh, xóm trọ cũng ổn định nên bác cũng không ở đây nữa mà cho thuê, thỉnh thoảng mới qua kiểm tra. Tuần trước, nghe nói có một người con trai vừa chuyển đến phòng đó nhưng hắn rất ít khi ra khỏi phòng, mọi người trong xóm gần như là không biết mặt. Nếu đã có điều kiện để ở một mình trong phòng như thế thì anh chàng này không có lý do gì để ăn cắp vặt một cái điện thoại cục gạch, nhưng mọi chuyện trên đời này đều có thể xảy ra. Ví như, đội tuyển Việt Nam đã nắm chắc sẽ thắng Malaixia trên sân Mỹ Đình ở bán kết lượt vể AFF, người ta bảo "thiên thời, địa lợi, nhân hòa" mà cuối cùng lại để thua 4-2. Đến nỗi, bình luận viên các báo suốt ngày rên rỉ "chuyện gì cũng có thể xảy ra". Hay như Brazin với Đức ấy, dụi mắt mấy cái đã thấy ba bàn. Đấy là theo lý thuyết của một fan cuồng bóng đá.
Vân sống ở đây bốn năm rồi, bác chủ nhà rất tốt, biết sinh viên khó khăn, nên tháng nào chưa có tiền chỉ cần xuống nói với Bác là bác đều cho nợ. Các xóm xung quanh đều thu 4 nghìn 1 số điện nhưng bác vẫn thu 3 nghìn. Mỗi lần bác về quê ra, có khế ngọt hay bưởi bác đều mang sang chia phần cho các phòng. Tết đến, bác cũng giảm giá một nửa nói là tiền mừng tuổi. Vì bác sống có nghĩa nên dù phòng trọ ở đây xuống cấp hơn so với những dãy trọ mới, Vân vẫn bám trụ suốt bốn năm học, tình cảm với bác cũng vô cùng tốt. Dạo này Vân vừa đi học thêm tiếng Trung, vừa đi dạy thêm nên bận tối tăm mặt mũi. Vì thế, xóm trọ có người mới chuyển đến Vân cũng chưa gặp lấy một lần.
Qua mấy ngày, cái Thúy đã mua được điện thoại mới, là tiền lương làm thêm tháng đầu tiên của nó ở một quán café. Ngày thứ 5 sau vụ cái Thúy bị mất điện thoại, đang nấu ăn trên nhà đã nghe tiếng Hằng gọi réo rắt từ dưới cổng
- Chị Thúy ơi, chị Vân ơi...
- Chị Thúy ơi, chị Vân ơi, em có tin này vô cũng sốt dẻo. Nó phi thẳng từ dưới cổng lên phòng Vân.
- Tin gì cơ? Vân đang nấu ăn cũng phải ngoái lên nhìn cái bộ dạng tỏ ra vô cùng thần bí của nó.
Nhưng con bé chựng lại, nhìn chăm chăm vào chảo nem đang được rán vàng.
- Chị Vân đang làm nem hả? Nem ngon quá chị nhỉ?
- Nói đi, nói xong sẽ có thưởng. Thúy thúc giục nó
- Hai cái nha chị
- Ừ, nhưng mà không sốt thì coi chừng.
- Chị Thúy, cái tai nghe của chị màu trắng, có phải tai nghe SONY đầu vuông vuông không?
- Ừ, đúng rồi. Em mượn của chị giờ tìm thấy à
- Mô có chị. Nãy em gặp anh Huy ở cổng em thấy anh đeo tai nghe trắng. Em thấy giông giống của chị. Hằng bắt chước giọng Miền Trung
- Tai nghe trắng thì thiếu gì người có em? Vân nói với Hằng.
- Làm gì có sự trùng hợp nào như thế. Vốn đã nghi ngờ Huy, thêm cái chi tiết này nữa càng làm Thúy điên tiết.
- Nhưng mà công nhận anh Huy đẹp trai thật. Đẹp trai thế mà... tiếc. Hằng chép miệng. Mà còn chuyện này nữa chị nha.
- Gì thế?
- Sáng ni em dậy sớm ra giếng đánh răng, gặp anh người yêu chị Lan đi từ trên tầng ba xuống chị ạ.
- Sao hắn lại vô xóm mình sớm thế?
- Chị ngốc thế. Tối qua hắn ngủ lại xóm mình chớ sao chị. Mà bác chủ cấm không cho người lạ ngủ lại qua đêm còn gì.
- Thảo nào mấy lần tao gặp hắn ở sân giếng. Tao nghỉ chắc hắn đến chơi. Mà đến gì sớm thấy lạ.
- Anh này thơm chị hè, chao ôi, anh đi qua mà thơm nức.
Thúy luôn quy chụp cái vụ mất điện thoại cho Huy, Vân thì đi học đi làm suốt ngày nên cũng không được diện kiến diện mạo của anh đẹp trai mà Hằng với Nga suốt ngày nhắc đến. Có một ấn tượng lờ mờ nào đó trong đầu óc của Vân. Có hôm bốn chị em đang nằm với nhau, Hằng kêu
- Chị ơi chị... em buồn.
- Buồn gì ? Buồn ấy thì ra nhà vệ sinh đi mày. Nga châm chọc
- Chị ạ, anh Huy, anh lạnh lùng. Nãy em đi chợ gặp anh đạp xe đi qua, em gọi anh Huy, anh Huy... mà anh không thèm ngoái đầu nhìn một cái.
- Mi ngu rứa mi? Có rứa mà không biết. Con Hường bắt đầu tua một tràng giọng miền Trung.
- Răng mi? Răng mi nói tau ngu?
- Thì ban đầu anh nghe tiếng gọi anh cũng tính dừng xe, nhưng sau anh phát hiện ra giọng của mi thì anh đạp xe đi luôn không thèm đoái hoài gì nữa
- Giọng tau thì làm sao mà không thèm đoái hoài?
- Thì ban đầu anh nghĩ chắc con Nga gọi thì anh tính dừng lại nói chuyện, nhưng mà sau đó phát hiện ra không phải con Nga mà là con Hằng, con Hằng là cái con suốt ngày hát ăng ẳng khiến anh điếc tai nên anh tức anh không thèm dừng xe nữa chớ sao.
- À, cái con ni mi trêu tau hả mi
Hằng đạp Nga mấy cái khiến con bé ngã nhào xuống giường, Hai đứa xông vô đánh nhau, Nghe hai đứa nói một tràng tiếng Bắc, tiếng Trung lộn nhèo,Vân ôm bụng cười còn Thúy thì vẫn tỏ ra giận dỗi
- Hai đứa này dại trai, rồi có hôm bị trai nó lừa cho coi.
- Em tình nguyện bị trai đẹp lừa,hihi
- Mà cũng chưa chắc là anh Huy mà chị Thúy.
Câu chuyện cái điện thoại bị mất của Thúy được sáng tỏ vào ngày chủ nhật tuần đó. Ngày nghỉ, Thúy với Vân lôi đồ đạc ra quét dọn phòng, Lúc kéo cái tủ vải đựng quần áo ra để quét bụi dưới gầm, Vân đưa nhát chổi khua khua thì lôi ra một vật màu trắng, nhìn kĩ thì đúng là cái tai nghe của Thúy nhưng nó bị chuột cắn nham nhở. Chắc là chuột đã tha cái tai nghe này xuống.
- Thúy ơi, mày nhìn cái tai nghe của mày đây này.
- Trời ơi, cái tai nghe của tao sao mà ở đây.
- Thì chuột tha chứ sao.
- Ờ thế mày tìm kỹ xem, biết đâu cái điện thoại của tau cũng bị chuột tha mày.
- Cái điện thoại nặng thế sức đâu chuột nó tha nổi.
Nói thế, nhưng Vân xê tủ quần áo ra ngoài, hi vọng tìm thấy điện thoại minh oan cho Huy. Nhưng chẳng có cái điện thoại nào cả, chỉ có một cái dây buộc tóc và mấy nghìn tiền lẻ bị chuột cắn nát. Đời sinh viên, phòng trọ nhà nào cũng sống chung với chuột. Chuột cắn phá đồ đạc, ngay cả cái xô đựng gạo nó còn cắn hỏng cả nắp xô. Đấy là nhẹ, nghe bảo có người đêm nằm ngủ, chuột còn bò lên cắn cả chân.
- A, đây rồi. Cái Thúy reo lên.
Lúc lật tấm ván giường lên, điện thoại một đường, pin một đường nằm lấp láp dưới mấy cái hòm đựng đồ.
- Hằng ơi, Nga ơi...
- Gì thế chị? Hai đứa lập tức chạy qua
- Chị tìm thấy điện thoại rồi, nó nằm dưới giường này.
Nguyên lai cái điện thoại của Thúy nằm dưới giường là do hôm về, Thúy vội vã ném cái điện thoại lên giường mà không thèm nhìn xem nó ở góc tích nào, nó rơi xuống khe hở giữa tường và giường, văng vào trong góc. Thúy về nhà, đinh ninh là điện thoại bị mất mà không tìm kỹ lại.
- Đấy, thế là mày nghi oan cho người ta rồi nhé, may mà còn chưa đi bắt tội người ta.
- Tội nghiệp anh Huy của em. Hằng lên tiếng.
- Anh Huy của mày bao giờ thế? Anh Huy của tao. Nga tranh với Hằng.
- Ai đẹp trai mày cũng tranh là thế nào? Là của tao.
- Bằng chứng là anh Huy xách bì gạo cho tao, còn mày gọi thì anh không trả lời còn gì
Hằng bị Nga nói cho không biết trở thế nào nữa, còn Nga thì đắc ý lắm.
- Em đã biết mà, anh Huy đẹp trai nhưng không nguy hiểm.
- Mọi người đều gặp anh ấy cả rồi à? Vân hơi tò mò về anh Huy trong câu chuyện của Hằng và Nga
- Đẹp trai cực luôn chị. Người gầy gầy, cao cao nhưng có cái mũi tây đẹp tuyệt vời.
- Hơn đứt anh Phong của chị luôn.
- Hai đứa này lại nói bậy cái gì đấy. Vân đưa tay cốc hai đứa trên đầu
Đúng lúc đó thì điện thoại reo. Là cuộc gọi của chị Thanh, chị gái của Phong. Hai người là con của bác chủ nhà. Vân ở đây khá lâu nên chơi với hai chị em nhà Phong khá thân thiết. Mấy đứa trong xóm thấy Vân với Phong hay nói chuyện với nhau, hay đi cùng nhau nên thường gán ghép nhưng Vân cũng chỉ coi Phong là bạn, với lại Phong cũng có người yêu rồi.
- Em, tối mai rảnh không?
- Dạ, tối mai em không bận gì cả.
- Thế hẹn hò nhé!
- Vâng, để em bảo lại với Thúy, và cả Hằng, Nga nữa xem bọn nó có việc gì không?
- Không cần đâu, mình em thôi. Chị hỏi này, em có người yêu chưa?
- Em chưa. Chị hỏi có việc gì đấy ạ? Vân có chút thắc mắc.
- Thế thì tốt quá, để chị giới thiệu người yêu cho nha
- Thôi, chị ạ. Em còn chưa nghĩ đến chuyện đó
- Chưa nghĩ cái gì nữa, Con gái 22 tuổi có người yêu được rồi.
- Thật mà chị, em chưa muốn có người yêu.
- Thì em cứ gặp đi đã, chị đảm bảo là hai đứa rất hợp nhau
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì hết, thằng bé này học giỏi lại ngoan nhưng mà hơi nhát gái. Đang học năm cuối, Chồng chị hôm trước gặp em thấy em cũng ngoan nên muốn giới thiệu em với nó. Hi, thế mà trước giờ chị không nghĩ ra.
- Nhưng mà...