Còn Nhiên, Nhiên mang trong mình nhiều vết nhơ. Nhiên không có quyền bước vào thế giới vốn dĩ sạch tươm ấy rồi vấy bẩn nó. Với Nhiên, tình yêu, là một thứ xa xỉ...
***
Nhiên lê từng bước mệt mỏi trên con đừờng mòn dẫn về xóm trọ nghèo. Đã hơn 4h sáng. Mọi người bắt đầu cho một ngày mưu sinh mới thì với Nhiên, ngày chỉ vừa khép lại, cô vừa phải tiếp bốn thằng đàn ông trong một đêm. Giờ là lúc cô thấy thân xác đau đớn và vô cùng mệt mỏi. Xóm lao động nghèo nơi Nhiên trọ cũng đã lục đục bắt đầu làm những công việc quen thuộc chuẩn bị cho một ngày để kiếm sống. Vài người gánh hàng đi ngang qua Nhiên gật đầu ái ngại chào xã giao, Nhiên cũng mỉm cười nhẹ với họ. Nhiên hiểu những cái nhìn ái ngại ấy. Ừ, họ biết Nhiên làm gái.
- Bư à, con ngủ thêm đi. Mẹ đi một mình được rồi.
- Bư đi với mẹ..Bư đi..
Nhiên dừng lại trước cửa phòng mình, chưa vào vội. Nhiên thấy hai mẹ con cô Xuân ở sát phòng cô đang chuẩn bị gánh xôi đi bán. Cô Xuân là một người phụ nữ lao động nghèo khổ. Nhìn dáng vẻ của cô thể hiện rõ nét lam lũ, chịu khó của một người phụ nữ thuần việt. gương mặt cô dù cằn cõi nhưng vẫn hiền hậu, mặc dù cô sống khá khép kín và lạnh lùng. Cô rất ít khi tiếp xúc với ai ở xóm trọ, đặc biệt là Nhiên.
Nhiên biết lí do, vì hầu hết ở cái xóm trọ này ai cũng không tiếp xúc Nhiên, bởi đơn gỉan họ kì thị cái nghề Nhiên đang làm. Nhiên thông cảm với họ, bởi chính cô, cô cũng tự thấy ghét chính bản thân mình. Thế nên khi bắt gặp ánh mắt không thiện cảm của bất kì ai cô cũng đều tự cúi mặt cho đó là điều hiển nhiên. Nhưng không giống hầu hết những người đó , cô Xuân tuy không tiếp xúc với Nhiên nhưng chẳng bao giờ cô nhìn Nhiên với ánh mắt coi thường hay kì thị, đôi lúc Nhiên còn cảm nhận được sự thông cảm nơi cô. Cô Xuân có một người con trai, là anh Bư. Chỉ có hai mẹ con sống cùng nhau. Chưa bao giờ có ai thấy hay nghe cô nhắc về chồng cô. Anh Bư đã 25 tuổi, lớn hơn Nhiên. Nhưng anh bị thiểu năng. Mọi người trong xóm trọ đều gọi anh là Bư khùng. Nhưng với Nhiên, Nhiên không xem anh Bư là người khùng như những người khác, Nhiên thấy chỉ là anh khờ hơn mặc dù là rất nhiều so với những người cùng tuổi thôi. Vì anh Bư rất biết thể hiện tình cảm, nhất là với mẹ mình. Và cũng duy nhất trong xóm trọ này , anh Bư là người trò chuyện với Nhiên.
- Không cần đâu, Bư đang bệnh, không cần theo mẹ .
- Bư..Bư muốn đi..Bư không phá mẹ đâu
Cô Xuân chuẩn bị ra chợ bán xôi.Cái gánh xôi nhỏ là kế sinh nhai của mẹ con cô. Mặc dù chẳng phụ giúp được gì nhưng anh Bư rất thích cùng mẹ gánh xôi đi bán. Cô Xuân rất thương anh Bư, cô luôn dịu dàng mỗi lần nói chuyện cùng anh, hệt như dỗ dành một đứa trẻ con. Nhiên thoáng nhẹ mỉm cười, cô thấy anh Bư thật hạnh phúc và bất giác cô thấy đau lòng, cho chính mình.
- A, Nhiên về , Nhiên..về rồi
Anh Bư chợt reo lên khi nhìn thấy Nhiên. Anh chạy ngay đến với cái miệng cười hết cỡ. Nhiên cười lại và hỏi :
- Anh Bư bị ốm à?
- Bư ốm..mẹ..mẹ không cho Bư..ư..đi bán chung.- vừa nói anh vừa đưa tay chỉ về phía cô Xuân
Nhiên quay sang và thấy cô Xuân đang nhìn Bư với ánh mắt khó xử. Nhiên cười nhẹ và khẽ nắm tay anh:
- Anh Bư ngoan, nghe lời mẹ đi.
Anh Bư không nói gì nữa, chỉ khẽ nhìn mẹ với ánh mắt hơi tiếc nuối nhưng rồi cũng nhanh chóng cười tươi với Nhiên.
- Vậy Bư ở nhà chơi với Nhiên nha!
Nhiên cười tươi gật đầu. Cô Xuân không nói gì, chỉ nhìn Nhiên với ánh mắt cảm ơn nhưng vẫn giữ gương mặt lạnh lùng.
So với việc đi cùng mẹ, Bư thích nói chuyện với Nhiên hơn. Nhiên cũng vậy, ở nơi này chỉ có duy nhất Bư là người có thể khiến cô cảm thấy bớt cô đơn nhất. Anh luôn là người duy nhất hỏi cô có mệt không, luôn là người duy nhất coi trọng cô, anh luôn reo vui mỗi khi trông thấy cô, và chắc chắn là người duy nhất không biết cô là... đĩ. Có lẽ cũng chính vì vậy, khi ở bên anh Nhiên mới có cảm giác mình là một cô gái bình thường..
- Sao anh Bư ngồi đây vậy?
Nhiên mở cửa chuẩn bị đi làm thì thấy Bư đang ngồi trước phòng mình. Gương mặt buồn thiu. Mắt còn vương vài giọt nước. Hình như là vừa khóc. Nhiên vội vàng ngồi xuống đối diện và hỏi :
- Anh Bư khóc sao? Có chuyện gì hả? hay anh bị ngã?
Anh Bư ngước lên nhìn Nhiên với đôi mắt sưng húp:
- Tụi..nó..nói..í..í..là..Nhiên là..người..xấu..tụi..nó..tụi..nó..
Rồi anh lại khóc.. anh khóc nấc lên như một đứa trẻ con bị mẹ đánh đòn oan. Nhiên sững sờ. anh khóc vì Nhiên bị người ta nói là người xấu. lần đầu tiên trong đời có một người đàn ông vì Nhiên mà khóc. Ngay cả Nhiên, khi cô bị người đời khinh khi dè bỉu, cô vẫn dửng dung cơ mà, đã bao giờ cô tự mình khóc cho mình đâu. Vậy mà ngày hôm nay, có một người đã vì cô mà khóc. Nhiên nắm chặt tay anh:
- Anh Bư nín đi, đừng khóc.
- Nhiên không..phải..người ..xấu mà..tụi nó..ó..mới là..người xấu.. – anh lại nấc lên từng hồi khiến Nhiên thêm dằn vặt.
- Anh đừng trách họ. ngoan, anh Bư nghe em này, anh đừng khóc nữa, nín đi, nghe em!
Anh Bư quả thật rất ngoan. Anh không khóc nữa, đưa đôi mắt tội nghiệp nhìn Nhiên. Trong suy nghĩ ngây ngô của mình, anh tin chỉ cần anh nghe lời thì Nhiên sẽ không phải là người xấu nữa.
- Bư không khóc nữa. Nhiên đi nói với tụi nó Nhiên không phải là người xấu đi.. tụi nó không chịu nghe Bư.
Nhiên không biết phải nói gì. Vì người ta nói đâu có nói sai. Nhiên là người xấu, là tượng trưng cho sự nhơ nhuốc của xã hội. Là thể loại bị cô lập trong cái khuôn khổ thuần khiết của một người phụ nữ.
- Em thật sự là người xấu..
- Tại sao? – anh Bư như lại sắp để nước mắt chảy. Vì anh tin Nhiên. Chỉ cần Nhiên nói gì, điều đó đều đúng. Nhưng chính Nhiên lại vừa nói Nhiên là người xấu. đối với anh điều này không thể chấp nhận được.
Nhiên khẽ nắm chặt tay anh,
- Anh Bư có biết đầm lầy không?
Bư gật đầu nhanh.Ra vẻ hiểu biết. Mở to mắt chờ đợi điều Nhiên nói.
- Anh Bư, đầm lầy rất lún. Khi té xuống đó, ta sẽ bị lún dần, lún dần.. càng giẫy giụa, cố thoát ra sẽ càng lún sâu hơn nữa.. Em, đã té xuống đó, và giờ em đã lún rất sâu. Em không lên được nữa. và cũng chẳng có ai kéo em lên cả..
- Bư kéo..Bư sẽ kéo Nhiên lên..
Anh Bư đứng vụt dậy và dùng ánh mắt như khẳng định nói với Nhiên. Anh cố gắng nói thật to như để chứng minh với Nhiên anh có thể làm được.Nhiên nghe sống mũi cay cay, đã rất lâu rồi, cô không khóc. Dù biết, đó chỉ là lời nói của một người thiểu năng, nhưng với Nhiên, nó có giá trị như một lời hứa chắc chắn hơn tất thảy lời hứa của những thằng đàn ông nào từng ngủ với cô.
Tiếng mưa bên ngoài cửa xối xả làm Nhiên giật mình tỉnh giấc. Những cơn mưa đầu mùa thật bất chợt. Mới sáng sớm đã đổ ào một trận không báo trước. cả đêm qua Nhiên đã phục vụ những năm khách. Nhưng giờ lại chẳng thể ngủ lại vì tiếng mưa ào ào trên mái tôn. Nhiên nhớ lại tối đêm qua, có một ông khách sau khi được Nhiên thỏa mãn đã bảo:
- Em đẹp lắm. Rất đẹp.
Nhiên bất chợt nhếch môi. Lời khen của những thằng đàn ông đó chẳng bao giờ khiến cô vui, ngược lại, cô thấy tởm lợm. Bọn họ vui đùa trên thân xác cô rồi giục vài đồng bạc, khen vài câu rồi thảy cái nhìn khinh miệt.Nhiên Kinh tởm. Nhưng cô thấy kinh tởm chính mình hơn. Cô đã chấp nhận để họ giày vò mình còn gì? Đã chấp nhận để họ khinh miệt mình còn gì? Thế hà cớ gì cô có quyền nói tiếng kinh tởm bọn đàn ông? Nhiên miên man nghĩ mà không biết mưa đã hết. Mưa đầu mùa, chóng đến, chóng đi.. Nhiên đứng dậy mở cửa để đón ánh sáng vào phòng. Ít ra lúc này, ánh sáng sẽ làm tâm trạng cô khá hơn. Nhiên thấy một bông hoa sen trước cửa. Nhiên chưa hết ngạc nhiên thì anh Bư đã chạy đến miệng cười tươi:
- Bư hái hoa cho Nhiên.
Nhiên mỉm cười nhẹ nhàng. Rồi chợt nhớ ra, Nhiên lo lắng hỏi:
- Trời mưa mà anh Bư đi hái hoa sao?
Anh Bư gật lia lịa:
- Bư tắm mưa hái hoa cho Nhiên.
- Lần sau anh không được đi tắm mưa nữa, ốm mẹ sẽ lo.
Anh Bư mím môi gật gật đầu như kiểu biết lỗi. Nhưng nhanh chóng hớn hở:
- Nhiên thích không?
- Em thích, hoa đẹp lắm. cám ơn anh Bư.
- Hoa đẹp. Nhiên cũng đẹp.
Anh Bư cười tít mắt nhe hàm răng cười tươi. Trong Nhiên len lên một cảm giác ấm áp đến lạ. Đây không phải là lần đầu tiên có người khen Nhiên đẹp, nhưng lần này trong lòng cô vừa dấy lên một niềm vui không lời. Nó không giống với những lời xáo rỗng cô từng nghe. Bởi đơn giản, những lời khen bọn đàn ông khác dành cho Nhiên là lời khen dành cho một con đĩ. Còn đây là lời khen của một con người mang tấm lòng chân thành nhất với Nhiên , và hơn thế nữa, với anh, Nhiên không phải là một con đĩ, Nhiên là Nhiên, là một cô gái tốt.
Anh Bư muốn học viết chữ. Và tất nhiên muốn Nhiên dạy. Anh học viết tên mẹ, tên anh và tên Nhiên. Anh còn học nhiều chữ khác nữa và học rất nhanh. Có thể là do có Nhiên dạy nên gần như anh tiếp thu nhanh chóng và hào hứng. Anh nghuệch ngoạc từng nét chữ vụng về như trẻ con. Mỗi lần viết được một từ nào là anh lại hoan hỉ vỗ tay rồi quay qua Nhiên nhe hàm răng cười tươi. Nhiên luôn thấy cuộc sống yên bình biết bao trong những giây phút ấy. không sóng gió, không mệt mỏi, và hơn hết, bên cạnh anh, Nhiên không phải là một con đĩ.
Anh Bư khều tay và đưa cho Nhiên một tờ giấy. Nhiên mở ra, " Bư yêu mẹ" . Nhiên reo lên ôm chầm lấy anh :
- Ôi giỏi quá, anh Bư còn biết viết như vậy nữa cơ à . Cô Xuân nhìn thấy chắc hẳn sẽ vui lắm.
- Mẹ nhìn thấy sẽ vui hả Nhiên? – anh Bư ngây ngô hỏi lại.
- ừ, chắc chắn sẽ rất vui.