Lamborghini Huracán LP 610-4 t
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Tình yêu
↓↓

Amour

14-06-2016
A
A
A
A

Cười sặc sụa. Tôi đưa anh ta về nhà, chúng tôi lên giường. Vậy mà đến lúc tỉnh dậy anh ta lại chẳng nhớ gì, cứ xin lỗi rối rít, thế là tôi làm ra vẻ bị hại nói anh ta cưỡng bức mình, tôi vốn thấy anh tội nghiệp nên muốn an ủi, không ngờ lại nước đục thả câu, đêm qua tôi khóc thét như thế nào nhưng anh nhất quyết không buông tha cho tôi. Anh ta không ngờ tin thật. Đến là tội nghiệp, tôi còn nghĩ não anh ta chắc để trưng.

Không ngờ đó lại là tiến sĩ hóa dược nổi tiếng.

Tôi đến viện tìm anh. Quả là anh ta ở đó thật. Anh ta tái mét khi nhìn thấy tôi. Tôi bảo nếu không đưa tôi 100 triệu tôi sẽ đưa anh lên báo. Tôi phải vờ làm mặt nghiêm túc khi nói câu đó nhưng nhìn anh ta như xỉu đến nơi tôi lại không nhịn được cười:

- Người như anh đáng ra không nên đến mấy chỗ đó. 100 triệu đối với anh quá nhiều phải không? Nhưng còn không bằng tôi tiêu vặt một tuần.- Tôi nói với vẻ thương hại.

Mặt anh sa sầm lại :

- Tôi biết. Tôi thấy nhà cô rồi. Cô nói đúng, tôi không nên đến đó.

- Tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh suốt ngày làm việc trong phòng nghiên cứu thì làm sao hiểu được những cái nanh nọc của cuộc đời.

- Vậy cô hiểu được bao nhiêu? - Anh nghiêm mặt- Cô còn thua tuổi đứa em út của tôi ở nhà nên đừng tự cho mình là vĩ đại. Tôi sẽ trả 100 triệu cho cô.

Anh quay người đi. Tôi bực tức kéo tay anh ta lại:

- Anh nói cái đếch gì thế hả? Tôi sẽ nói cho vợ anh biết để xem anh còn cao ngạo được nữa không?

Anh ta cười tỉnh rụi:

- Cứ làm như thể cô ta quan tâm ấy. Tùy cô.

Tôi nhìn xuống ngón áp út của anh ta. Một vòng tròn vành vạnh. Đàn ông đôi lúc rất ngốc và cố chấp trước người phụ nữ họ yêu.

- Anh định trả thế nào?

- Trả góp bằng tín dụng. Tôi chỉ có thể đưa cô 10 triệu mỗi tháng, tùy cô ấn định ngày, có được không?

Sau đó anh tránh tôi như tránh tà, tôi bằng mọi cách lại tìm chạm mặt anh. Tôi tự nói với mình chỉ là để giết thời gian thôi, tôi vốn không có hứng thú với con người này. Một chút gì đó mới mẻ trong cuộc sống buồn tẻ này, phải không? Một buổi chiều tôi lấy cắp được chìa khóa sơ cua nhà anh, tôi muốn làm anh bất ngờ với mâm cơm thịnh soạn. Tôi biết từ dạo vợ anh bỏ đi anh chỉ ăn cơm hộp một mình. Tôi không thích nấu ăn vì tôi luôn phải ăn một mình. Cảm giác đó thực sự rất tệ.

Anh ấy không phản ứng mạnh như tôi nghĩ. Anh không đuổi tôi ra khỏi nhà. Anh cất giày rồi lặng lẽ ngồi nhìn tôi làm cơm. Không hiểu sao lần đầu tôi thấy ngượng ngập trước một người đàn ông. Tôi vụng về dọn cơm lên mâm. Anh loay hoay trải chiếu ra đất. Anh nói: Mời cô, và đưa đũa cho tôi. Trong lòng tôi tự nhiên thấy rất ấm áp. Tôi muốn cư xử với anh lễ độ hơn. Tôi muốn anh thích mình.

Bỗng nhiên anh nghe một cuộc điện thoại, mặt biến sắc anh vội vã bước ra ban công, dù anh cố đè giọng xuống tôi vẫn lờ mờ đoán được bố anh nhập viện cần khoản tiền lớn. Lúc đó tôi mới biết anh còn nuôi bố mẹ dưới quê. Sau một hồi lâu anh mới bước vào.

- Chuyện gì vậy?

Anh cắm cúi ăn cơm không đáp, rồi không ngẩng mặt lên, anh nói:

- Tôi có thể vay cô ít tiền không?

Người đàn ông có lòng tự tôn rất cao này đang ngửa tay mượn tiền tôi, một con điếm.

- Bao nhiêu?

- 300 triệu.

- Tôi sẽ đưa anh 400, trả khi nào cũng được... Chỉ cần anh hứa với tôi một điều.

Mặt anh lo lắng.

- Sau này chúng ta ăn cơm chung là được. Tôi không thích ăn một mình.

Từ sau lần đó tôi không ghé bất cứ cái bar nào nữa, tôi tham gia một lớp nấu ăn và đăng kí thêm lớp bổ túc vào buổi tối, tôi muốn tốt nghiệp cấp 3. Tôi vẫn tự nhắc mình là chỉ để giết thời gian thôi, người đàn ông này không đáng. Mặc dù vậy tôi vẫn vui phát điên lên được khi thấy anh đứng đợi mình giờ tan lớp. Anh ta rất ngốc phải không, bao nhiêu tiền bạc đều đổ vào nghiên cứu nên đến lúc bố mẹ bệnh anh ta cũng chẳng có tiền để lo. Có lẽ thế nên vợ anh mới bỏ đi. Ngoài học vị ra anh có gì chứ. Dĩ nhiên tôi không thể yêu người đàn ông này được, nếu tôi có muốn anh ta thích mình thì đó chỉ là vì háo thắng thôi. Phải không?

Được 3 tuần thì cô vợ trở về. Cô ta là người phụ nữ xấu xí nhất tôi từng gặp. Cũng có thể vì tôi nhìn qua con mắt của tình địch. Cô ta ầm ầm vào nhà kéo theo chiếc vali bự chảng. Đứng sựng lại khi thấy hai chúng tôi. Tôi mỉm cười. Đồ ngốc, cô hối hận thì đã muộn rồi. Cô ta liếc tôi, khinh bỉ:

- Con đĩ này là ai vậy? Tôi vắng nhà mấy hôm anh đã dắt bồ nhí về nhà. Anh có còn là người không vậy?

Họ cãi nhau rất to. Tôi lảng ra ban công hút thuốc. Sau đó cô ta bỏ đi. Chuyện xảy ra cách đây 5 ngày. Anh nói với tôi sẽ ly dị vợ. Anh muốn nghiêm túc với tôi. Tôi tự hỏi đây là gì có phải là lời cầu hôn không...Tôi đã tưởng tượng rất nhiều, thật xấu hổ nhưng tôi đã không thành thật với chính mình. Tôi biết tôi đã rơi vào lưới tình của người đàn ông này rồi.

Cho đến ngày hôm qua. Tất cả chỉ giữ được đến hôm qua. Anh ấy đến gặp tôi, vừa khóc vừa nói xin lỗi, anh ấy yêu tôi những vẫn không quên được vợ mình. Vợ anh chỉ còn mình anh vì gia đình cô ấy đã từ cô rồi. Anh nói dù sao tình cảm giữa chúng tôi cũng chưa sâu nặng lắm, vì tôi mạnh mẽ nên rồi sẽ ổn thôi. Tôi chửi anh là kẻ ngốc, cô ta phản bội anh được một lần nhất định sẽ có lần thứ 2, thứ 3, căn bản cô ta không yêu anh, chỉ vì không còn chỗ nào để đi nên cô ta mới quay về. Anh nói cô ta đáng thương... vậy còn tôi không đáng thương sao? Chỉ vì tôi mạnh mẽ hơn cô ta nên tôi không có quyền đáng thương sao? Hay vì tôi có tiền? Nếu chỉ có vậy tôi sẽ từ bỏ hết...

Nhưng anh ta vẫn chỉ khóc và xin lỗi. Anh ấy biết rõ hơn ai hết. Dù cô ta phản bội anh ta lần thứ hai, lần thứ ba hay bao nhiêu lần đi nữa miễn là cô ta chịu quay về anh đều sẽ tha thứ.

...

- Câu cuối cùng Y Vân nói rất nhỏ như nói với chính mình. Đó là câu buồn nhất trên đời tôi từng nghe. Cả người cô buông dài trên sô fa giống như vừa thở hắt ra hơi cuối cùng của cuộc đời. Không hiểu sao lúc đó tôi lại nghĩ đến Levitan, đến bức Mùa thu vàng của ông, đến Kawabata , Dazai Osamu. Tôi tìm thấy mối liên kết nào giữa những hình thể này? Tôi không biết.

Tôi nghĩ cô ấy sẽ không nói tiếp nữa nhưng cô ấy lại nói thế này:

- Bây giờ tớ rất thanh thản. Anh ta đã chết rồi nên tớ sẽ không bận tâm về anh ta nữa. Tớ sẽ không còn lo lắng về việc anh ấy yêu ai... Bởi vì cuối cùng anh ta cũng đã chết rồi...

Tôi mở điện thoại gọi xe cấp cứu.

- Muộn rồi.

- Không phải cho anh ta mà là cậu.

Tôi nhìn về cốc rượu vỡ dưới chân cô.

- Cậu, làm thế nào lúc nào cũng vậy?

- Tôi không nghĩ là mình nên nói điều này. Cậu là người duy nhất hiểu tôi so với bất cứ ai. Và tôi cũng hiểu cậu hơn bất cứ ai.

- Cậu... yêu tôi đúng không?

- Tôi cũng không thích đồ thừa. - Tôi mỉm cười, nhắc lại lời của cô ấy 3 tháng trước.

- Cả 2 chúng ta đều bất hạnh.

Khi tôi nhớ lại việc này thì tôi đã du học ở Đức được 2 năm. Gia đình và bạn bè không hiểu vì sao tôi lại quyết định đột ngột. Tôi không dám nói thật với họ là tôi đang trốn tránh, tôi không đủ can đảm có thể tiếp tục cuộc sống giống như trước đây. Y Vân sau đó được cứu sống, nhưng cô ấy nhất quyết không chịu kể về quá trình giết anh ta. Đó là bí mật cô ấy muốn giấu cho riêng mình. Ngày ra tòa mặt cô rất bình thản trong những tiếng la hét chửi rủa của gia đình bị hại. Luật sư đã dặn cô là phải cúi mặt xuống nhưng cô không nghe. Tòa tuyên án 17 năm tù. Không biết bằng cách nào mà cô giấu được một mảnh chai, vào tù được 6 tháng thì cô tự tử. Tôi không sốc lắm vì từ trong sâu thẳm tôi biết chuyện này sẽ xảy ra. Cả đàn bà cũng rất ngốc và cố chấp khi họ yêu một người.

Tôi vẫn buồn và cố tạo cho mình một vỏ bọc như khi lần đầu thấy cô ấy. Kể từ lúc đó tôi vẫn chưa yêu ai cả, có lẽ cảm giác này sẽ theo tôi suốt đời.

 

Y Vân, tôi đơn giản là yêu cô ấy, tôi không nghĩ là mình lại yêu cô ấy nhưng tôi đã yêu cô ấy. Tình yêu ấy thật nhẹ nhàng âm thầm và bền bỉ đến mức tôi cũng ngạc nhiên. Nó giống như một đám bèo hoa dâu, sóng chỉ cần vỗ một cái là tan nhưng rồi lại nhanh chóng dạt vào với nhau. Cuối cùng tôi vẫn không thể yêu thêm người nào nữa. Tình yêu không ngờ đau đớn thế. Lần đầu tiên tôi yêu thì đấy lại là thứ duy nhất tôi cảm nhận được.

Cho đến gần lúc kết thúc câu chuyện với Y Vân, tôi mới chợt nhớ ra một điều quan trọng. Y Vân không phải là người dễ từ bỏ. Với bản tính ấy, và cái ngày hè năm mười 17 tuổi, có lẽ cô ta sẽ chỉ sống theo những gì ý thích của cô ta muốn, không tuân theo bất kì thứ luật lệ nào trên đời nhưng không phải vì cô ta không hiểu vè những luật lệ đó, một lối sống ích kỉ. Phải rồi, cô ta sẽ không sống trong thế giới không có người cô ta yêu. Tôi và bạn không làm được điều đó nhưng Y Vân thì có lẽ... Cuối cùng bằng mọi cách cô ta sẽ có được thứ mà cô ta muốn. Tôi bỗng nhớ đến ly vang vỡ dưới nền, hẳn cô ta đã cho xyanua vào rượu. Không xét đến đúng sai, tình yêu của cô ta có cao thượng hay ích kỉ thì cô ta vẫn chỉ là một con ngốc. Tôi cũng là một con ngốc vì tôi đã yêu một con ngốc...

-Trích nhật kí của nhân vật "tôi"-
.

↑↑ Lượt xem: 113
<< 1 2
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617