Duck hunt
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Kinh dị
↓↓

Trăng lạnh (Phần cuối)

14-06-2016
A
A
A
A

Ngôi nhà nằm im lìm, cô độc nơi cuối con đường, bây giờ Cường mới thấy rõ sự âm u của nơi anh đã ở mấy ngày qua, gió lùa ù ù qua những cành lá um tùm tối đen, cái vùng đen tối đó phủ lên ngôi nhà như giấu kín những điều kì dị trong đó. Hai bóng người lặng lẽ đến gần cổng, nấp sau bụi cây dại nghe ngóng, trong nhà im lặng như tờ. Cường không dám thở mạnh, anh căng mắt quan sát nhưng chẳng thấy gì, cánh cửa vẫn đóng im lìm. Vẳng trên không trung có tiếng cú kêu càng tăng thêm phần hồi hộp cho anh, tim Cường đập dồn trong ngực. Nhìn sang, ông già khom lưng kề bên anh, ánh sáng của trăng làm anh thấy rõ khuôn mặt của ông, điều đó làm anh yên tâm phần nào.

***



Đêm càng khuya, sương xuống đã ướt cả vai áo, Cường thấy sốt ruột, cái lạnh lẽo dần ngấm vào thịt. Anh nhủ:

- Không lẽ đã có chuyện gì xảy ra cho cô ấy rồi sao?

Chợt ông già nắm chặt lấy vai anh. Cường giật mình, trong nhà chợt sáng lên, có ai vừa mới bật đèn, rồi có tiếng cửa mở, dáng áo trắng của cô gái chợt hiện ra bên cánh cửa mở hé. Cường đợm bước, ông già vẫn đứng yên một chổ, Cường quay lại định giục ông ta thì thấy ông già nhìn trừng trừng vào nhà với một vẻ kỳ lạ, nửa như kinh ngạc, lại như sợ hãi.

- Kìa ông...

Cường gọi, ông già vẩn giữ vẻ mặt đó, nói nhanh:

- Ừ, cậu vào trước đi, tôi vào ngay, cứ làm như tôi đã dặn.

Cường nhìn ông già rồi bước vào, trong lòng bán tín bán nghi: "Hay là ông ta sợ?"

Cô gái vừa nhìn thấy anh đã vào nhà thì vội khép cữa lại ngay. Chẳng để anh kịp hỏi gì cô đã nói:

- Nhanh lên anh, kẻo không kịp mất.

- Bà ấy ngủ rồi à?

- Vâng, em đợi bà ngủ say rồi mới dám ra mở cửa, ta vào nhanh lên anh.

Cô gái nắm tay anh kéo vào phòng. Cường vội bước theo. Ngay lập tức, mắt anh như phủ một màn đêm đen kịt, căn phòng quá tối khiến anh chẳng thấy gì, anh giơ hai tay quơ xung quanh, chẳng có gì, vây quanh anh là cái dày đặc của bóng tối. Cường không dám gọi cô gái vì sợ làm bà già thức dậy. Chợt tay anh chạm vào một vật gì đó cứng, Cường mò mẫm trong bóng đêm, dường như đó là một cái bàn, trong một chốc, Cường cảm thấy như tà áo của cô gái vừa phớt qua tay anh. Rồi một cánh cữa sổ mở ra, ánh trăng chỉ chờ thế tràn vào qua khoảng hở nhỏ đủ cho anh nhìn thấy được, cô gái đứng cạnh khung cửa nhìn anh. Cường giơ tay ra hiệu để cô gái chỉ cho anh chổ dán lá bùa quái ác kia. Cô gái đưa tay chỉ về phía anh, dường như cô ta sợ điều gì đó nên không dám đến gần. Nhìn theo hướng cô gái chỉ, anh chợt nhận ra, anh đang đứng ngay đấy, tay đang đặt lên một cái hòm gỗ, không, Cường trợn mắt, dưới ánh sáng mờ ảo của trăng, anh nhìn thấy một cái quan tài, ngay đầu quan tài có dán một mảnh giấy, đó chính là lá bùa. Cường giật mình, cái quan tài này đã có từ lúc nào? Anh nhìn cô gái, cô ta lẳng lặng gật đầu nhìn anh bằng ánh mắt van lơn.

Cường đưa tay run run chạm vào lá bùa, tim anh chợt nảy lên đập thình thịch. Một cơn gió từ cửa lùa vào lạnh buốt. Vừa lúc đó, một tiếng thét dữ tợn vang lên...Cường giật bắn người, anh đang cầm lá bùa trong tay. Trước mắt anh, bà già từ đâu xuất hiện, mắt long sòng sọc giận dữ, bà ta lao về phía anh, Cường hoảng hốt lùi lại, anh quay ra sau tìm cô gái, cô ta vẫn đứng yên đó, Cường nắm tay cô kéo chạy. Bà ta nhào đến nắm lấy vai Cường, không ngờ bà già ốm yếu lại có sức mạnh hơn cả một trai tráng như anh, suýt nữa anh bị bà ta kéo ngã, nhưng sự sợ hãi làm cho Cường mạnh mẽ hơn, dùng hết sức bình sinh anh đẩy một cái thật mạnh, bà già ngã chúi xuống, Cường kéo cô gái chạy ra cữa sau, nơi ông già Năm đang chờ. Cữa sau đã được ông già mở toang, ngoài sân trăng sáng như ban ngày. Cường nhắm mắt cắm đầu chạy, tiếng bà già gào thét phía sau. Đến cữa, vừa nhìn thấy ông Năm, Cường lại nắm chặt tay cô gái chạy tiếp. Bên tai dường như nghe ông ta kêu lên gì đó, nhưng mong muốn ra khỏi ngôi nhà khiến anh cứ chạy. Phần còn lại là nhờ bùa phép của ông già, mong sẽ cản lại được con quỷ đáng sợ kia. Đó là kế hoạch mà Cường với ông Năm đã bàn lúc ở túp lều. Tiếng gào thét điên dại kia nhờ gió bạt qua tai Cường chỉ còn tiếng ù ù, một lúc sau Cường nhận ra mình và cô gái đã chạy ra khỏi những hàng cây, những bụi rậm um tùm tăm tối, xung quanh anh chỉ còn tràn ngập ánh sáng trong vắt của trăng. Cường thở hổn hển ra cả bằng tai, anh phải tìm đường cùng cô gái chạy về họp mặt ở túp lều của ông già Năm. Nghĩ đến ông già, anh chợt đâm ra lo lắng, không biết một mình ông ta có chống lại nổi không? Đáng lẽ ra anh nên ở lại giúp ông ta, hy vọng ông già sẽ không sao. Chợt...Cường dừng lại. Một đám mây lướt qua che khuất ánh trăng, mọi thứ xung quanh tối mờ mờ. Sao anh không nghe thấy gì khác ngoài tiếng thở của anh. Cô gái từ lúc nãy đến giờ vẫn im lặng chạy theo anh như một cái bóng, một cái bóng kỳ dị. Bàn tay cô anh vẫn nắm chặt, nhưng sao nó lại mềm và lạnh đến thế kia, anh như đang nắm một mớ thịt lùng nhùng, nhầy nhụa. Một sự lạnh lẽo từ từ chạy dọc sống lưng Cường. Có một điều gì đó lướt qua tâm trí khiến anh rùng rợn. Ánh trăng dần trở lại, không gian tĩnh mịch lặng như tờ, rồi Cường kinh hãi nhận ra nơi anh đang đứng. Không phải là con đường nhỏ dẫn đến túp lều, trước mắt anh là ngôi nhà cũ hoang tàn đó, Cường sững sờ...

Anh dường như không còn tin vào mắt mình. " Không, không thể nào..." Cường rên lên...Dưới sự lạnh lùng của trăng, không gian lặng gió oi nồng, anh đang đứng trong cơn ác mộng khủng khiếp nhất của anh, nơi căn nhà giờ là hoang tàn, đổ nát được phủ lên dòng sáng của ánh trăng, lúc này chỉ càng làm sự u tối rõ thêm lên đầy ghê sợ như dự báo một chuyện kinh hoàng sắp đến...

Mồ hôi chảy ướt đẫm lưng, anh nhận ra mình đã không còn nắm tay cô gái nữa, nhưng anh biết cô ta vẩn đứng phía sau anh, vẩn im lặng như thế từ lúc anh tháo lá bùa. Cái điều anh vẩn hoài nghi chợt chạy qua suy nghĩ, rồi lần lượt, từng việc làm, từng lời nói, từng chuyện một xảy ra từ khi anh đến ngôi nhà này lướt nhanh qua đầu anh. Chuyện gì đã xảy ra? Không có lẽ...

Anh định quay đầu lại, anh muốn...nhưng anh sợ hãi...Phía sau anh là một cặp mắt đỏ ngầu, khát máu chăng?

Có tiếng động, Cường giật mình, anh vẩn đứng yên, những gì anh nghĩ, những suy nghĩ thoáng trong đầu anh từ nãy đến giờ nhanh lắm, chỉ vài khoảnh khắc thôi. Vậy mà Cường tưởng như dài dằng dặc. Bây giờ anh phải làm gì đây, cô ta đang tiến lại gần? Bàn tay cô ta đưa ra sắp chạm lấy anh. Cường thu hết sức quay người lại, thì...

...phía sau anh chỉ là khoảng không trống rỗng. Cô gái đã biến mất.

Cường căng mắt ra nhìn, sau bao nhiêu việc anh hoài nghi chính cả những giác quan của anh, dường như mọi thứ đều không có thật, cả cô gái, cả bà già và ngôi nhà kia nữa. Anh đã nhiều lần cầu mong đây chỉ là một cơn ác mộng. Cô ta biến mất được sao? Anh mới buông tay cô ta được một lúc thôi. Anh đưa bàn tay lên, và nhìn thấy, lòng bàn tay anh dính một lớp mỏng thứ gì đó đen đen bốc mùi hôi tanh khủng khiếp, anh gỡ từng lớp ra, nhầy nhụa như da người bị bong từng lớp. Cái gì thế này? Cường ghê sợ cố gỡ sạch thứ gớm guốc đó...

Chợt, có tiếng người la hét dữ dội. "Rầm". Cường quay ngoắt lại thì thấy ông Năm đang ôm ngực nằm sóng soài trên nền đất đầy gạch ngói, ông quằn quại kêu la, Cường vội chạy đến đỡ ông ta, ông già rên lên mấy cái rồi ngồi dậy, đưa tay chỉ vào nhà, trên tay ông vẫn còn cầm chặt một lá bùa.

- Bà ta đang ở trong đó, nhưng không phải bà ấy...

Nói chưa dứt câu, ông Năm lại ôm ngực đau đớn. Cường dìu ông ta đứng dậy.

- Ông đã trị được bà già đó chưa, ông ếm con quỷ ấy rồi à? Cường sốt ruột hỏi dồn, anh lo sợ nhìn quanh.

- Không, không...ta nhầm rồi...con quỷ ấy...

Một tiếng gào khủng khiếp cắt ngang lời ông ta, bà già xuất hiện, mắt bà ta long lên sòng sọc, sự giận dữ cùng cực khiến gương mặt bà ta trở nên dị dạng. Lưng bà ta cong oằn xuống vì sức nặng của cái vật mà bà ta đang kéo lê trên mặt đất, dưới ánh sáng lờ mờ, Cường nhận ra, đó là cái hòm bị ếm bùa. Tiếng gỗ kéo trên nền đất sồn sột, sồn sột vang lên trong sự im lặng của màn đêm, thời gian như dừng lại, cô đọng trong nỗi hãi hùng.

Cường hoảng hốt lùi lại, nhưng không kịp, bà già như con thú dữ lao vào anh cào cấu, bà ta gào lên:

- Mày trả con gái lại cho tao, không tao giết mày ngay, tao giết mày...con tao đâu?

Cường tối tăm mặt mũi cố chống trả, mặt anh bị một vết cào rớm máu, bà già càng như con thú say mồi gầm gừ.

- Tao sẽ giết mày như tao giết thằng ăn cướp kia, tao sẽ cắt cổ mày...Tao chôn sống mày, cho mày chết từ từ, mày sẽ thấy da thịt mày dần thối rữa.

Cường kinh sợ nhớ lại những cơn ác mộng, anh gào lên nhưng không cách nào thoát khỏi bà ta, bàn tay gân guốc xương xẩu đó như những rể cây thít chặt lấy cuống họng anh, làm anh nghẹt thở, anh ngất đi.

Tiếng rào rào dội bên tai, Cường khẽ cựa người, anh bật ho sặc sụa, mở mắt, anh hốt hoảng nhận ra người mình phủ đầy đất và từng lớp, từng lớp đất vẩn cứ dội lên người anh, chôn cả nữa người, Cường cố mở mắt nhìn lên, anh thấy bà già đang đứng trên thành huyệt sâu, cuốc đất đổ xuống. Bà ta định chôn sống anh thật sao? Cường vùng vẫy dưới lớp bùn đất, miệng cố há ra hớp lấy không khí, rồi anh tê dại đi khi bên cạnh anh là một xác người cứng đờ, nằm dưới huyệt như đã từ lâu lắm rồi. Người này cũng bị bà ta chôn sống, số phận anh rồi sẽ cũng như thế. Đuối sức, anh xuôi tay, nhìn khoảng không phía trên càng lúc càng đen tối lại.

Bỗng, có tiếng gọi, rồi một bàn tay nắm lấy anh kéo lên, anh lại hít thở được. Cường hé mắt nhìn, lờ mờ trước mắt anh là mái tóc dài và màu áo trắng. Là cô ta, khuôn mặt cô gái nhạt nhòa nhìn không rõ, dường như chỉ là một hình bóng chập chờn.

↑↑ Lượt xem: 52
1 3 >>
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617