***
Thằng Tuấn trôi đi cùng những giấc mơ đẹp, nó mơ thấy nó đang cùng đám bạn chăn trâu trần như nhộng đang xoải mình nô đùa trên dòng sông đào trong vắt, đám bạn chúng lặn ngụp nô những trò tinh quái nhất. Bỗng hình như có ai thấp thoáng ngoài cửa sổ ngay chỗ nó nằm, nó nhìn kỹ xem ai, không phải thằng Hoà, thằng Vĩnh vậy ai nhỉ. Hình như một cô gái. Cô gái mặc một chiếc áo mầu trắng nhờ, mái tóc xõa ngang vai đen nhánh mềm mại phất phơ bay trong gió, tiếng cô thoảng bên tai, em thích ăn gì Tuấn?
Mà sao chị ấy lại biết tên mình nhỉ?
- Sao chị lại biết tên em?
- Chị không chỉ biết tên mà còn biết rõ là đằng khác, ngày nào các em chẳng đến nhà chị chơi
- Nhưng nhà chị ở đâu?
Cô gái tủm tỉm cười không trả lời. nhưng tại sao mình không biết chị ấy bao giờ nhỉ? có khi họ hàng nhiều nên không biết. Nhưng chị ấy đẹp thật, khuôn mặt trái xoan, lớp da trắng mịn màng, nhất là đôi mắt thì ôi thôi khỏi nói, hàng lông my cong vút như mảnh trăng non đầu tháng rớt xuống trần gian, hai con ngươi đen láy lấp lánh lấp lánh giống hai hạt na. nhưng mình nghĩ mãi mà không biết chị ấy là ai, mà nhà chị ấy ở đâu nhỉ.
Như đọc được suy nghĩ của Tuấn, người con gái cười hiền lành, em yên tâm chị không làm hại em đâu. Em có thích nghe sáo không? Tuấn gật đầu:
- Em thích lắm ngày trước đi chăn trâu nghe tiếng sáo diều cụ Tung thả vi vu mà thấy hay lắm, chị biết thổi sao
- Ừ.
Người con gái lấy ra cây sáo trúc bóng nhoáng, chị thổi những bản nhạc du dương lúc trầm lúc bổng, tiếng sáo như muôn vàn tiếng chim kêu nước chảy làm thằng Tuấn mơ màng như lạc chốn thần tiên, phảng phất đâu đây mùi trầm ngào ngạt, rồi tự dưng từ trên trời có hai con chim phượng xà xuống nhảy múa trong nắng ban mai, những đốm nắng cứ nhập nhòa xoay xoay trên mặt đất. Chợt tiếng sáo im bặt hai con chim cũng từ từ bay mất, người con gái mỉm cười bảo Tuấn, có lẽ chị phải đi rồi, tạm biệt em nhé, mai chị lại đến. Thằng tuấn chưa kịp chả lời thì người con gái cũng đã đi đâu mất, tự dưng nó thấy một vật gì đó rất nặng bay vù đè lên ngực, mắt thằng Tuấn tối sầm nó cố vẫy vùng nhưng không sao thoát ra nổi, nó ú ớ quẫy đạp kêu cứu, nhưng lạ quá xung quanh im lặng, rõ ràng nó nhìn thấy u nó đi qua mà sao ko cứu nó nhỉ, nó cố gào to lên
- U ơi cứu con...
**************************************
Hôm nay Tuấn yên tâm hơn khi Du anh trai nó làm việc ở bệnh viện tỉnh về ngủ cùng, biết nó sợ ma nên anh cũng ít kể cho nó nghe chuyện gì ở bệnh viện vì sợ thằng bé đêm ngủ hay nằm mơ rồi sợ quá lại tè dầm ra giường thì khổ. Nhưng kể cũng lạ người đã sợ nhưng lại hay muốn nghe chuyện ma, mà rồi nghe song thì lại sợ, càng sợ càng muốn nghe, cứ luẩn cà luẩn quẩn vậy thế mới chết chứ.
- Anh Du, anh ngủ chưa? thằng Tuấn thì thào bên tai anh nó. Du trả vờ nằm im, tiếng ngáy nhè nhẹ. Tuấn biết anh Du chưa ngủ. Vì ngủ gì mà nhanh thế. nó lại gại gại ngón chân vào gan bàn chân Du xem anh nó ngủ chưa. Du đang nằm thấy nhồn nhột , biết là cậu em cáy ngày lại muốn anh kể chuyện ma đây. Đúng là cái đồ đã sợ lại còn hay khiêu khích. Được cứ chờ lúc nữa thì tha hồ anh cho toát mồ hôi.
Tiếng Du vẫn ngáy đều đều, Tuấn không nín được lại thì thào
- Anh Du,anh Du anh trả vờ ngủ hả?
Du vẫn nằm im, cái thằng em trai này cũng lạ thật, trong nhà có mấy anh em, thì Tuấn là út, bố mẹ lớn tuổi mới sinh cố ra nó, nghe đâu u lúc mang thai được vài tháng mấy ông bà làm công tác sinh đẻ bạn bố cứ đến vận động u nnạo phá thai không ảnh hưởng đến uy tín của anh nhà. U nó thương con thương chồng nên không nỡ, nhưng nhà năm sáu miệng ăn mà nhà chỉ có vài sào ruộng cày cấy giỏi mà không mất mùa thì may ra còn có đủ thóc ăn dè. Chứ năm nào mà mưa gió bão bùng thì coi như mất trắng, được cái u khỏe mà lại chịu thương chịu khó xoay sở nên nhà cũng không đến nỗi khó khăn lắm. Mà mấy cái lão bạn thầy dầy mặt thì cứ léo nha léo nhéo đến vận động làm mẹ du cũng thấy khó sử. May bà nội Du cũng là người cương quyết, cụ từng là lão thành cách mạng, từng tham gia vào các cuộc đấu tranh với Pháp nên cụ bảo
- Cám ơn các anh các chị đã quan tâm đến chơi, nhưng việc phá thai nghe chừng không hợp với đạo lý và thuần phong mỹ tục và lại thất đức , nên các anh các chị xơi nước rồi nếu không bận thì ở lại xơi cơm với già.
Biết bà cụ đuổi khéo nên mấy ông bà không biết làm thế nào, chị nhà có thể xuôi, nhưng còn mẹ chồng ai dám cưỡng. Thôi đành về chứ không cụ rắc muối trải đường thì khốn.
Việc thằng Tuấn ra đời ngoài dự kiến, nên cả nhà cũng thương nó lắm. thôi thì cấn cơm cấn sữa, được cái hình như nó cũng biết thân biết phận nó vất vả nên cũng ngoan ngoãn chịu thương chịu khó lắm. Việc nhà luôn chân luôn tay, chỉ tội là hay khóc nhè và sợ ma. Càng lớn du càng nhận ra em mình hơi khác các anh các chị, hắn thông minh, đĩnh ngộ không đen đủi giống các anh. Tuấn càng lớn càng đep trai, hắn cao dong dỏng, nước da trắng trẻo như da con gái, đôi chân cà kheo càng ngày càng dài ra. thương em thiệt thòi nên Du thường rất cưng thằng bé. Mà cái thằng biết anh ngủ rồi lại còn cứ vòi vĩnh,nhưng thôi nó sợ ma còn hơn khối kẻ trong cuộc sống toàn giở trò ma mãnh với mọi nguời. Đúng là con út nên hay nhõng nhẽo.
- Anh ơi. Vừa gọi thằng Tuấn vừa di di ngón chân vào gan bàn chân anh nó, mà lạ thật thường ngày anh Du có máu buồn sao hôm nay gại mãi mà anh không có phản ứng gì hay anh ấy ngủ thật, có lẽ hôm qua anh ấy trực mệt cũng nên, Thằng Tuấn cứ xoay ngang xoay ngửa, như con nhộng tằm làm Du không nhịn được cười, anh phì cười vì thằng em cáy ngày của mình, tiếng cười của Du làm thằng Tuấn mừng rơn, có thế chứ, cứ tưởng lừa được em hả.
- Em biết ngay là anh chưa ngủ mà, anh ơi dạo này bệnh viện có nhiều chuyện hay không anh
- Bệnh viện thì có chuyện gì hay được mà kể, toàn chuyện mổ xẻ, máu mủ chứ làm gì có gì hay đâu.
- Thế không có chuyện gì lạ hả anh. em thấy nhiều lắm mà, nào là người chết sống lại, rồi chuyện quỷ nhập tràng là thế nào hả anh??
Nghe thằng Tuấn líu díu Du cũng không nỡ không kể cho em nó nghe.
Nhưng mà anh nói trước nhé. Cậu mà tè dầm là anh cho cậu mấy roi đấy nhé, đồng ý không
- Nhưng em đâu biết là mình tè dầm mà chủ động,sáng ra mới biết vậy, em đâu có muốn, nghe bà nội bảo là em kém thận, nên nó vậy bà vẫn bắt nhện nướng cho em ăn, anh biết không ăn phát sợ nên đấy, không khéo trong ruột em bây giờ cũng đầy tơ nhện. liệu em có bị giăng tơ như con nhện không anh nhỉ.
- Linh tinh, em toàn giỏi tưởng tượng nào, thế có nghe chuyện không?
- Có anh kể nhanh đi.
***
Đêm mùng năm tháng chạp hôm ấy trăng non nhú sớm sau đồi, bóng trăng lành lạnh xõa sượi soi hình khỏa thân trên mặt nước, những cơn gió đông thổi nhẹ làm nước sông trong veo xao động. Hùng một chàng lính trẻ do phấn đấu tốt được thủ trưởng đơn vị cho về phép thăm mẹ. Anh gò lưng đạp xe. Được về nhà thăm mẹ là niềm mơ ước bấy lâu nay. Dù đã lớn, trở thành một chàng lính vạm vỡ đẹp trai nhất đơn vị lại được mọi người yêu quý vì đức tính tốt và hiền lành của anh, những đêm ở đơn vị nỗi nhớ nhà cứ cồn cào trong anh, anh ước gì được bay về với mẹ, được rúc vào ngực mẹ để hít hít cái hơi mồ hôi nồng nồng của mẹ cho đã đời. Hôm nay lại được về nhà anh vui lắm, vừa đi vừa huýt sáo, chiếc xe đạp phượng hoàng mà bố mua cho ngày anh nhập ngũ hàng ngày anh vẫn đem ra lau chùi nên vẫn mới lắm. Đơn vị cách nhà 150 km, anh bảo bố mẹ là để chiếc xe này ở nhà cho thằng em trai, nhưng bố mẹ bảo thôi con cứ đem lên để nhờ nhà chú Tập là chú ruột hùng cách đấy mấy cây số. Chiều nay Hùng chân sáo ra nhà chú lấy xe để về thăm bố mẹ, chú thím gói lỉnh kỉnh cho Hùng bao nhiêu là quà gửi về cho ông bà và bố mẹ. Hùng không sao từ chối được. anh vội vã đạp xe vì cũng còn tới hơn 20 km đường đồi mới tói nhà, quãng đường này đêm đến thường rất vắng vẻ. Kệ cứ được về nhà là vui rồi. Vừa đạp xe vừa nghĩ tý nữa không biết tý nữa bố mẹ sẽ bất ngờ và vui đến mức nào. Dốc quá, bao năm rồi nhưng cái dốc Voi Phục cấm mòn và thấp đi tý nào. Mà cũng đã 9giờ đêm rồi, cái dốc càng ngày càng vắng vẻ, những ngọn cây lù lù xõa sượi phủ bóng đen trên đường. Bống có bóng ai thấp thoáng vẫy xe. Mảnh vải lụa trắng trong tay cứ phất lên phất xuống như vẫy gọi. Đang véo von húy sáo Hùng bỗng ngừng bặt. Sao giữa vùng rừng núi vắng vẻ này lại có người vẫy xe muộn thế này. hay là kẻ cướp, Cái vùng này vẫn thường xuất hiện các băng cướp từ tỉnh ngoài trốn công an chạy đến đây. Tinh thần cảnh giác trong anh lính trẻ sau bao ngày thao luyện vất vả đang phát huy tác dụng. Hùng đạp xe chậm lại để nhìn cho rõ. Không phải đàn ông. hình như dáng một cô gái trẻ lắm. Kệ cứ cảnh giác không đi đâu mà thừa. anh cúi xuống lấy chiếc đèn pin đi rừng, dùng trong những đêm gác đơn vị cầm nhăm nhăm bên tay trái, đến gần anh lia chiếc đèn pin chiếu thẳng vào người vẫy xe bên đường, cô gái lấy tay che mắt, qua ánh đèn hùng nhận ra một cô gái mặc quần lụa đen và một chiếc áo cánh màu nâu bó sát eo. Cô gái trẻ lắm có lẽ còn kém Hùng tới vài tuổi ấy chứ. mái tóc nhung huyền dài chấm gót phất phơ bay trước gió. Cô gái có nước da trắng lắm. có lẽ Hùng chưa thấy ai trắng trẻo như vậy.
- Anh cho em đi nhờ một đoạn với.
- Cô đi đâu mà giữa rừng khuya khoắt thế này.
- Em tên Hà em về Hà Nội thăm dì chiều đi ô tô về nhưng xe không đi vào khu vực đèo này. Em đi bộ mấy chục cây số, cũng định ghé đâu đó ngủ nhờ mai về nhưng khu này xa làng xóm quá nên đành đi cố vậy, may quá gặp anh.Hùng nhìn cô gái thấy cô không có vẻ gì là người không tử tế nên vui vẻ cho Hà đi nhờ. Hay thật đang buồn lại có bạn, mà lại là một cô gái xinh đẹp đến vậy. hai người vừa đi vừa vui vẻ kể chuyện. Hà kể cô vừa học song lớp 12 lại thi đõ vào trường cao đẳng sư phạm của tỉnh. Dạo này đang chờ nhập học nên về Hà Nội thăm cô.