Con đang ngồi suy tư trong tiếng nhạc thư giãn đồng quê, một giai điệu ngọt ngào dễ ru lòng người mẹ ạ. Nhắm mắt lại... nhập tâm và thả hồn mình theo những tiếng chim hót, tiếng suối róc rách, tiếng gió thổi nhẹ bên tai. Cái hay của loại nhạc này là nó tạo cho mình cảm giác rất thực mẹ à. Tất cả những âm thanh ấy đang í ối vẫy gọi con trở về những ngày tuổi thơ. Ở nơi xa xôi ấy, có con, có mẹ, có gia đình thân yêu của chúng ta...
Mẹ ơi... Con thấy rồi! Con thấy mẹ của ngày xưa ấy...
***
Khoan đã mẹ nhé! Để con nhập tâm thêm xíu nữa, tiếng nhạc hay quá, bức họa một thời đang xuất hiện trong mọi suy nghĩ của con. Có họa sỹ nào đó đang dùng đôi tay khéo léo của mình phát lên từng nét họa. Đẹp quá! Đẹp lắm mẹ à...
Rồi! Con đã thấy mẹ rồi đấy. Mẹ của con ngày xưa đẹp quá ta. Mẹ con hiện lên thật giản dị biết nhường nào. Cũng đúng thôi, đã từ bao giờ con luôn hãnh diện vì mình có một người mẹ đẹp, dịu hiền và nhân hậu như thế. Tự dưng nhìn lại mẹ của ngày xưa ấy con lại rơi nước mắt. Ngại quá! Con trai của mẹ nay 24 tuổi đầu rồi con khóc nhè nè...Mít ước quá đúng không mẹ? Thôi kệ, cuộc đời đôi lúc cần có những giọt nước mắt như thế này mẹ nhỉ. Mà cũng chẳng có điều luật nào cấm đàn ông con trai không được khóc đâu phải không mẹ. Mẹ ơi! Mẹ đẹp lắm mẹ có biết không ạ.
Tiếng nhạc đang vang lên trong tâm trí con nghe êm dịu làm sao thưa mẹ, con sẽ đưa mẹ trở về những tháng ngày tươi đẹp nha mẹ. Chúng ta cùng nhau xem lại câu truyện cổ tích gia đình mình mẹ nhé. Mẹ sẵn sàng chưa thưa mẹ? Con sẽ kể mẹ nghe câu chuyện cổ tích của gia đình mình. Mẹ nhắm mắt lại đi, mẹ nằm thả lỏng đi, mặc kệ chuyện đời, mặc kệ những lo toan phiền não, mặc kệ hết đi mẹ. Hãy bắt đầu bằng nụ cười và bước vào cánh cửa thần tiên mẹ nhé! Ở nơi đó mẹ sẽ bất ngờ để dõi theo một câu chuyện cổ tích có thật 100%.
Bắt đầu nhé mẹ! Bắt đầu nhé! Con kể nha...
Ngày xửa ngày xưa, xưa rất là xưa... khoảng mười mấy năm về trước, tại một xóm nhỏ, nơi ấy bấy giờ nhà cửa thì ít mà núi rừng thì nhiều. Đi đâu cũng chỉ nhìn thấy cây và cây. Xa xa mới thấy vài ngôi nhà bé xíu bằng lỗ mũi nấp sau những rừng cây. Có một gia đình nhỏ nọ từ thành miền trung xa xôi vào Tây Nguyên để an cư lập nghiệp. Nơi cao nguyên lộng gió, cuộc sống của họ bắt đầu từ những đôi bàn tay trắng. Ngày nắng ngày mưa, những củ khoai, củ sắn, những hạt đậu phộng, những nồi cơm độn bắp, độn đậu là những chuỗi ngày nghèo đói khổ sở mà họ phải trải qua. Nhưng tình yêu thương lẫn nhau giữa các thành viên của gia đình là sức mạnh to lớn để họ vượt qua những tháng ngày kinh khủng ấy.
Có một người mẹ hiền từ, người mẹ ấy đẹp lắm, chính ba của những đứa trẻ cũng phải luôn tự hào với bè bạn về vợ của mình. Hơn nữa, người mẹ ấy cũng là một người hiền dịu, là một người phụ nữ giỏi giang, xóm làng ai cũng thương cũng quý. Ngày ngày họ cùng nhau làm trên nương rẫy, trồng cây sắn, trồng dây khoai...Mồ hôi tắm lên cuộc đời họ theo năm tháng, song đâu đâu cũng chỉ thấy tiếng cười thay vì những lời than thở.
Mẹ ơi! Mẹ có thấy không hả mẹ. Kìa! Đó... bên dòng suối nhỏ đang chảy róc rách, tiếng chim hót líu lo chuyền cành. Có một người mẹ, và ba đứa con nhỏ đang chơi đùa cùng nhau. Và họ chính là mẹ con ta đó thưa mẹ. Tuyệt quá! Người mẹ ấy đang hóa trang cho những đứa con thân yêu của mình thành những nhân vật kiếm hiệp oai hùng bằng những lá cây, trái rừng. Thằng hai vui mừng khôn xiết khi mẹ lấy nhành dương xỉ bện tròn, rồi quấn lên đầu nó như vương miện một vị vua. Mẹ nhìn kìa, nhìn nó oai và cái mặt chảnh chảnh ghê chưa. Mẹ bẻ măng tre làm đôi sừng nhỏ cho thằng út. Thằng út lúc đó chỉ 2 tuổi mẹ à, nó đang mãi mê ngồi cắn trái bắp non, lâu lâu sữa bắp bắn vào mặt nó trắng bạch. Ôi! Thằng út hồi bé kháu khỉnh quá, dễ ghét quá đi! Còn chị cả, chị cả là sướng nhất ấy mẹ, những trái rừng bên suối, mẹ sâu thành những chuỗi cườm cho chị con đeo, mẹ hóa thân cho chị làm cô tiểu thư đài cát. Mẹ bím tóc cho chị, hoa râm bụt rừng mẹ vắt lấy nước rồi tô lên hai má chị cả thêm hồng. Trái sim rừng quét lên đôi môi chị làm son. Ôi! Dễ thương quá! Những chiếc lá rừng đủ màu đủ loại mẹ kết lại, rồi cho chị em chúng con mỗi đứa có một bộ áo lá đẹp nhường nào. Tung đao, múa những cây kiếm bằng tre, mẹ dạy chị em con phải luôn đoàn kết phải biết yêu thương nhau. Đấy mẹ nói kìa:
"Khôn ngoan đá đáp người ngoài
Gà cùng một mẹ, chớ hoài đá nhau"
Cây cối kia, tảng đá kia, và những con thú rừng hung dữ đâu đó sẽ xuất hiện bất ngờ, mẹ bảo chị em con phải cùng chung sức để chống lại chúng nó. GIữa núi rừng bao la, trên con suối nhỏ ấy chỉ có bóng hình mẹ con ta...
Đẹp đẹp quá! Con đã nghe thấy những tiếng cười giòn giả như bắp của chị em con. Con thấy nụ cười của mẹ dịu hiền làm sao. Mẹ ngồi giặt đồ bên suối, mẹ cười rồi nhìn chị em chúng con tung tăng đùa nghịch trên những tảng đá lớn. Nước suối bắn lên tận mắt, trắng xóa trắng xóa, mẹ có thấy không mẹ. Nhìn chúng con kìa mẹ, như những chú chim non nhảy nhót trên những tảng đá của con suối tuôn dài như con trăn khổng lồ. Lúc mẹ đang giặt đồ, chị em con mải chơi trò đánh trận giả ...để thằng út ngồi một mình trên tảng đá, rồi nó rớt tỏm xuống suối lúc nào không hay. Mẹ con mình đã hốt hoảng biết chừng nào, vậy mà khi vớt thằng út lên bờ, nó còn cười nữa chứ. Đúng là táo bạo! Táo bạo quá mẹ nhỉ?
Thích quá mẹ ơi! Mẹ có thấy không? Mẹ và tụi con đang dọc theo con suối để mò ốc, thích quá. Mùa mưa ốc đá cũng nhiều ghê mẹ nhỉ. Tối nay chúng ta lại có một bữa ăn ngon lành rồi. Mô phật! Hãy tha thứ cho mẹ con con hồi ấy. Sát sanh bấy giờ âu cũng một phần do hoàn cảnh. Mẹ ơi! Chị cả khóc kìa! Một con vắt ( loài vật giống đỉa, sống vùng núi) đang bâu trên tay chị... ôi! Gớm quá! Ôi! Chết mất! Cua kẹp tay con rồi mẹ ơi! Cứu con với. Công nhận mẹ có đôi tay mát thật, mỗi lần mẹ xoa vào vết thương là vết thương không còn đau nữa.
Và rồi....
Và rồi khi mặt trời trở về lại sau chân núi, ngày nắng oi ả nơi xóm nhỏ khép lại sau một ngày vất vả. Ông trời đã kéo màn che đi ánh sáng của một ngày... đêm về rồi đó mẹ.
Giờ mẹ thấy nhẹ nhõm chưa? Yên bình chưa mẹ? Nam Mô A DI Đà Phật! Con sẽ kể cho mẹ nghe đoạn tiếp của câu chuyện cổ tích mẹ con mình mẹ nhé!
Trăng đã treo lơ lửng trên ngọn cây Bơ nhà mình rồi kìa mẹ, khung cảnh miền núi về đêm sao mát dễ chịu thế không biết. Hình như đêm nào cũng vậy, gia đình mình thường ngồi ngoài sân. Ngồi trên cái giường nứa ba con đã khéo tay đan từ mùa hè năm ngoái. Công nhận ba cũng giỏi thiệt! Mẹ đã kể cho chị em con nghe những câu chuyện cổ tích, mẹ hát và dạy cho chị em con nghe những ca khúc thiếu nhi. Thông qua những câu chuyện, mẹ luôn nhắc nhở chị em con những bài học mà chị em con không thể nào quên được. Những lời nói của mẹ vẫn luôn chạy dài theo năm tháng của con thưa mẹ. Và kho tàn những câu chuyện mẹ kể hình như không bao giờ hết. Ôi! Thích quá! Thích quá mẹ ơi! Mẹ biết không, mẹ hát hay lắm, mẹ kể chuyện cũng không chê vào đâu được.
Thích lắm mẹ à.., lúc ấy mẹ vừa là người mẹ, vừa là cô giáo của tụi con. Mẹ nhớ không? Lúc ấy ba của con cũng bị bắt làm học trò nữa. Hồi đó chị cả là giỏi nhất mẹ nhỉ, lúc nào trả lời cũng đúng cả. Còn ba thì lúc nào cũng trả lời sai. Ha ha... Vui quá!! Hồi đó chị em con luôn kêu ba là ngốc, vì chẳng bao giờ ba trả lời đúng cả. Thì ra tất cả là ba cố tình làm sai... ba xạo quá mẹ nhỉ?
Công nhận hay thật mẹ à, nhà mình ai cũng hát hay hết, ai cũng biết ca cải lương cả. Chắc tại ba mẹ hát hay nên sinh chị em con ra đứa nào cũng có năng khiếu ca nhạc hết. Đêm nào gia đình mình cũng vào các vai để rồi ca những bản cải lương không cần kịch bản. Người miền trung ca cải lương miền Tây nghe cũng hay ra phết mẹ nhỉ? Con lúc nào cũng thích hát câu:
"Trong giấc mơ ba về... ba nói thương con nhiều..." Giờ nhớ lại mà con thấy tức cười quá, con toàn ca tầm bậy không à. Nhà mình mỗi mẹ là ca hay nhất. Mẹ đúng là số một mà!
Mẹ nhìn thấy không thưa mẹ, Mình đang ngồi ăn những hạt bắp rang, ngọn lửa hồng đang cháy phừng phực bên bếp lò. Ấm quá! Mùi khoai nướng phản phức thơm nức mũi. Ôi nhớ quá, nhớ quá. Âý chết! Trời mưa rồi mẹ ơi... Chạy vào nhà thôi thưa mẹ...Mẹ vào đi, để con ẵm cu út cho... Nhanh lên mẹ!
Nhà mình cũng có thua kém gì ở ngoài trời đâu, chỗ dột chỗ mưa, chị em con ngồi tỏm trên giường giành nhau cái mền mỏng. Mái nhà tranh xiêu vẹo nhà mình đã gần đến độ sụp rồi đó mẹ. Đêm nay mà bão một phát là nó mang theo nhà mình sang tận bìa rừng ấy mẹ nhỉ. Ba đâu rồi ta? À... Con thấy ba rồi, ba đang mãi tìm cách che lại tấm phên, mưa đang tạt vào từ phía ấy. Mưa đang tát vào mặt ba từng đợt. Ôi! Lạnh quá! Lạnh quá! Cố lên ba!
Bếp lửa sáng rực lên lần nữa, sưởi ấm căn nhà bé nhỏ của gia đình chúng ta. Ngọn lửa đang cháy rừng rực kìa! Ấm áp ghê. Con thấy ngọn lửa ấy sưởi ấm cả con từ quá khứ, và ngay hiện tại này, nó cũng thổi vào lòng con sự ấm áp lạ thường, yên bình quá! Ấy! Con quên mất mẹ ơi! Mẹ có nghe thấy mùi gì không? Mùi khét...! Khoai đã cháy khét hết rồi... tiếc quá tiếc quá!
Bếp lữa đã gần tàn, ngọn đèn dầu cũng sắp cạn, cả nhà mình ngồi tỏm trên giường, lại cùng chơi trò thi hát. Nhà mình đúng là gia đình tài tử mà. Hồi xưa... mà có chương trình Gia đình tài tử, nhà mình đăng kí tham dự thi, chắc giành giải vô địch ấy mẹ nhỉ.Hi hi...
Đêm về khuya, mưa đã dứt, giờ chỉ nghe thấy tiếng vài giọt mưa còn sót lại cố tuột dài từ mái nhà xuống ngọn tranh rồi rơi xuống đất lộp độp. Con nghe thấy tiếng dế kêu, tiếng nhái và tiếng côn trùng thi nhau cất lên bản đồng ca mà chỉ chúng nó mới hiểu. Ngọn đồi bên kia vang lên tiếng chim cú mèo nghe rùng rợn. Lâu lâu đâu đó vang lên từng tiếng gầm rú của con Mang núi rất đáng sợ.