2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Gia đình
↓↓

Câu chuyện cổ tích con muốn kể

13-06-2016
A
A
A
A

Con choàng tay ôm chặt lấy mẹ, Tìm sự bình yên, rồi ngủ trong lòng mẹ từ lúc nào. Ba mẹ nằm phía ngoài, lâu lâu vài ba giọt nước rơi tỏm trên mặt. Thương ba mẹ quá à!

Và những tháng ngày của chúng ta cứ thế, cứ thế trôi đi đó mẹ. Thời gian đã trôi đi một cách nhanh lạ lùng, nhiều lúc muốn dùng đôi tay này kéo thời gian lại, nhưng con không biết vịn vào đâu? Kéo ở đâu mẹ à? Chúng ta cùng nhau sống trong âm hưởng của sự nghèo đói. Nhưng không có gì so sánh được là nhà mình quá hạnh phúc. Cái hạnh phúc mà con luôn tự hào để khoe với bè bạn. Hạnh phúc mà người đời đến nỗi phải ao ước, phải ganh tỵ. Câu chuyện cổ tích của gia đình mình đẹp như thế đấy. Giờ con thèm lắm cái cảm giác ấy mẹ à. Mẹ ơi! Mẹ còn nhớ không??

Có lẽ mẹ quên rồi mẹ nhỉ, nay tóc mẹ đã pha sương, trí nhớ mẹ đã kém dần từ lúc nào rồi? Phải chăng là từ lúc câu chuyện cổ tích gia đình mình đi vào thời kì bi kịch...

...

Rồi thời gian thấm thoắt trôi đi, câu chuyện cổ tích gia đình mình không tiếp diễn bằng những niềm vui nữa. Phải chăng không có hạnh phúc nào là trọn vẹn thưa mẹ? Những tháng ngày ấy con không muốn nhắc lại mẹ nghe đâu. Vì mỗi lần nhắc lại con thấy nước mắt nhiều hơn là tiếng cười. Nhắc lại con chỉ thấy nỗi buồn của mẹ giăng kín cả không gian.

Cuộc đời của mẹ ở đoạn cao trào là những chuỗi ngày nước mắt, ngay cả những người mẹ yêu thương, thậm chí là ba của con cũng làm mẹ thất vọng đúng không mẹ. Con không muốn nhắc đến nó, vì nhắc đến nó là tóc mẹ thêm sợi bạc. Con lại không thấy tiếng mẹ cười...

Có nổi buồn nào, bằng nỗi buồn của mẹ

Có ai sầu bằng nỗi sầu mẹ con ta

Con không muốn nhắc lại đâu mẹ ơi, vì con muốn cuộc sống của mẹ từ ngay những phút giây này sẽ là những chuỗi ngày êm đẹp. Mẹ đã buồn, đã khổ quá nhiều rồi. Tất cả quá đủ rồi. Không không muốn một giọt nước mắt nào rơi trên mắt mẹ nữa. Con không muốn như vậy nữa! Chúng ta hãy tiếp tục câu chuyện cổ tích của gia đình mình, con sẽ dùng bút xóa thần kì để xóa đi giai đoạn bi kịch của một thời mẹ nhé. Con đã xóa rồi đó, không còn nữa, mẹ của con hãy vui lên. Quẳng ghánh lo đi, vui mà sống" là phương châm mà mẹ thường dạy chị em con mà.

Đã từ bao giờ, những bài học về đạo lý làm người mà mẹ dạy, đã thấm thía và in sâu trong tâm trí của chị em con. Mọi lúc mọi nơi, mẹ điều dạy, thậm chí ngay cả những lúc cuộc đời rơi vào giai đoạn bi kịch nhất mẹ cũng không quên dạy chị em con. Và cho dù đi đâu làm gì, con vẫn luôn vận dụng những bài học ấy.

Giờ đây, điều con mong muốn nhất, thèm khát nhất là tiếng cười của mẹ, vì tiếng cười của cô tiên ngày nào xa rời chị em con đã quá lâu. Cô tiên à? Mẹ à, hãy tặng cho chị em con những tiếng cười như trong chuyện cổ tích ngày xưa mẹ nhé. Mẹ có biết rằng lúc mẹ cười, mẹ đẹp và nhân hậu lắm hay không. Con yêu lắm nụ cười của mẹ, yêu lắm chứ đôi mắt hiền dịu của mẹ theo dõi bước đường chúng con, đôi mắt nhìn đời với lòng bao dung độ lượng.

Giờ con thèm lắm được nằm trong lòng mẹ, được mỗi sáng sớm mẹ hét lớn, kêu dậy: "Dậy nào 2 chàng quý tử của mẹ, giờ này còn chưa ngủ dậy à- Thức khuya cho lắm vào...? Vì thèm được nghe như thế, nên ngày nào con cũng cố tình ngủ nướng thêm xíu nữa. Thích quá ! Thích lắm mẹ à." Con nghe mà sung sướng biết dường nào. Thưa mẹ, con trai yêu mẹ lắm, yêu rất nhiều mẹ ạ. Con yêu cả những roi đòn của mẹ, yêu cả những lời la mắng chị em con của mẹ. Yêu mái tóc đang dần pha sương theo năm tháng, yêu bàn tay đang dần khô cứng. Yêu lắm mẹ có biết hay không.

Mẹ à, có những bài thơ con làm về mẹ, đó là những cảm xúc từ đáy lòng con. Những bài thơ con viết hồi con còn tấm bé. Con đã viết và dấu nó trong nhật kí của mình. Con có biết làm thơ đâu, cái mà con gọi là thơ ấy là những dòng cảm xúc của mình bằng những lời gọi là thơ non nớt. Từng dòng thơ được viết là từng giọt nước mắt con rơi dài trên đó.

Con biết ngày mai mẹ không còn trên đời nữa

Để chữ buồn vây kín nỗi lòng chị em con

Mỗi sáng ra con chẳng có ai đánh thức?

Lúc lỗi lầm có ai chia sẻ cùng chị em con?

...........

Con sợ lắm mẹ ơi. Con sợ đến ngày mẹ không còn sống trên đời này nữa, thì cuộc sống này với chị em con sẽ có nghĩa lý gì đây. Nếu..., thì...! Con đã khóc rất nhiều mẹ ạ. Rồi một hôm nào đó về nhà, con sẽ đọc cho mẹ nghe những bài thơ ấy mẹ nhé.

Con thực sự rất tự hào vì được sinh ra làm con trai của mẹ. Qúa hạnh phúc, quá tuyệt vời. Có lẽ không có niềm vui nào bằng niềm vui được làm con trai của mẹ. Con cũng quá tự hào vì mình có một người mẹ quá tuyệt vời như thế. Trong gia đình, mẹ luôn là người vợ thủy chung, là người mẹ mẫu mực. Đối với đời mẹ là người đàn bà phúc hậu, biết yêu thương, chia sẻ. Cuộc đời mẹ sống chỉ biết cho mà đâu biết nhận. GIờ đây, Khi chúng con thấy mình càng trưởng thành, càng hiểu đạo lý làm người thì mẹ gần như xa rời cuộc sống. Từ ngày con có thêm hai đứa cháu ,mà chị hai tặng cho cuộc đời con, con mới thấu hiểu được tình cảm ruột thịt như thế nào. Yêu lũ trẻ bao nhiêu, thì con càng nhận ra tình cảm mà mẹ giành cho chị em con bấy nhiêu. Tóc mẹ pha sương, bàn tay mẹ đã không còn mềm mại một thời nữa. Cầm đôi bàn tay mẹ, con xoa nhẹ đôi bàn tay khô cứng, đôi bàn tay của một đời vất vả nuôi con, con thấy xượng trong lòng, con không thể nào cầm nổi những giọt nước mắt. Đó là giọt nước mắt cám ơn, giọt nước mắt tự hào thưa mẹ. Mẹ à! Chị em con đã khôn lớn, con hứa sẽ cố gắng làm tốt công việc, để mang lại niềm vui cho mẹ, bù đắp lại tháng ngày vất vả nuôi chị em con, tìm lại niềm vui của mẹ mà bấy lâu nay ai đó đã vô tình cướp mất. Ngày ấy đã đến gần, mẹ không phải chờ nưã đâu. Con phải sống có trách nhiệm, bởi vì con nhớ rất rõ mẹ từng nói: "Mẹ còn sống trên đời này là vì các con" Chúng con cám ơn mẹ nhiều lắm. Và con cũng muốn nói với mẹ rằng: "Con sống trên đời này, tất cả cũng vì mẹ" Yêu mẹ rất rất nhiều!

Xưa nay chỉ mẹ mới kể chuyện cho chị em con nghe đúng không mẹ? Hôm nay đứa con trai của mẹ đã kể cho mẹ nghe câu chuyện cổ tích về gia đình mình. Mẹ thấy hay không? Đây là câu chuyện cổ tích hay nhất cuộc đời con, rồi sau này con sẽ kể cho mọi người, kể cho đàn con của con , đàn cháu , đàn chít của con nghe. Để chúng biết về một người đàn bà tuyệt vời như thế, để chúng hãnh diện vì là cháu chắt của mẹ. Mẹ à! Con đưa mẹ trở về câu chuyện cổ tích của gia đình mình để khơi lại cho mẹ những tháng ngày đẹp nhất. Ngày mà mẹ là số 1, và gia đình mình là số 2. Con đưa mẹ trở về với câu chuyện cổ tích nhà mình, là mang lại cho mẹ sự hạnh phúc, khơi lại tuổi xuân nơi tràn ngập ánh nắng bình minh. Ngày mà chỉ có tiếng cười, chỉ có những niềm vui mà thôi. Đừng lo lắng nữa mẹ nhé, lần này Đức Phật sẽ vẽ lên trên bức họa gia đình mình hương thơm của sự hạnh phúc, Đức Phật sẽ viết tiếp câu truyện cổ của chúng ta với những tình tiết hấp dẫn lý thú, chỉ có niềm vui và tiếng cười, sự an lạc mà thôi.Tất cả nỗi buồn, lo toan của hiện tại mẹ hãy quên đi. Chúng ta cùng sống tiếp câu chuyện cổ tích tuyệt vời của gia đình mình mẹ nhé!

Mẹ ơi! Mẹ ơi! Sao mẹ làm áo cho chị cả đẹp hơn áo giáp của con?

Mẹ à! Cái sừng trâu trên đầu cu út lại rơi rồi kìa, mẹ sửa lại cho út đi....

Cô tiên à! Cô hãy ban phép để ta có thêm sức mạnh nhé...

Âý! Khoai khét rồi mẹ ơi!

Mẹ ơi!

Mẹ ơi!

Mẹ ơi!

Và mẹ ơi! Điều giản đơn con muốn nói, và lúc nào con cũng nói: Yêu mẹ lắm đó! Thiên hạ đệ nhất mẫu mực à!



chuyện về mẹ (43).

↑↑ Lượt xem: 104
<< 1 2
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617
Polaroid