Disneyland 1972 Love the old s
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Bạn
↓↓

Cám ơn Sa Lem

14-06-2016
A
A
A
A

Người bạn nhỏ bé luôn luôn lặng lẽ bên ta hằng ngày như một chỗ dựa bình yên không thể thiếu. Và đây là người bạn bé nhỏ - Chú mèo Salem

***



Póc... Quả trứng đã hạ cánh an toàn trên mặt chảo, nom thật duyên dáng và ngon mắt. Chỉ cần 1 chút dầu ăn, 2 trái trứng, 1 tị muối, bắc chảo lên bếp, láng dầu quanh chảo chờ nóng và đập trứng vào... Xèo xèo, rắc muối, thế là ta đã có món trứng ốp la hảo hạng nóng hổi cho bữa sáng!

Tôi Làm mọi thứ rất nhanh và gọn gàng như một tay đầu bếp cừ khôi vậy. Mùi thơm của thức ăn bay lên ngạt ngào quyện với vị cà phê tôi vừa mới pha. Thật tuyệt vời- Bữa sáng với món ôp la và nes cà phê- tôi đón bình minh như vậy đấy- ngọt ngào như một cuộc hẹn hò ... Lòng hứng khởi và thích chí vô cùng, quanh đây, đài đang phát bản sonet bốn mùa của Vivaldi, âm nhạc miễn chê!

    Bay lên nhé tâm hồn yếu đuối

    Bay lên nhé những dại khờ thơ ngây...

Tôi lẩm nhẩm hát lời ca khúc:" bay lên nhé"- ca khúc tủ của tôi, tôi đặc biệt thích giọng ca Thảo Trang, không thể nói lý do vì sao tôi thích, chỉ là thấy thích thì thích thôi, thích cả cái tên Thảo Trang nữa... có vị gì như vị của thảo nguyên xanh mướt cỏ, có mùi gì như mùi rơm cháy ấm ấp, có suối trong veo và đá cuội lấp lánh ... khó tả, hẳn,vì tôi yêu bài này thế nên tôi yêu cả cái tên cô ca sĩ chăng?

Mở cửa sổ ra đón nắng mới... tâm hồn tôi như muốn chắp cánh bay lên... trời xanh không gơn mây cho thấy răng hôm nay sẽ nóng đây- hì hì, thế thì ta có thể làm ối việc, giặt giũ, lau nhà, chùi kiếng cửa, nấu ăn nè, phơi mền nữa... chủ nhật luôn là ngày tôi dành ưu ái nhất trong tuần... chỉ để loanh quanh với những ngõ ngách thú vị trong nhà, làm quen lại với đồ đạc trong phòng, như một kẻ đi xa lâu ngày vậy, tôi về, tôi khám phá chính những điều mới mẻ xung quanh mình tưởng đã từ lâu cũ kĩ...

Tôi yêu lắm lắm ngôi nhà này, và phòng tôi yêu nhất chắc chắn là căn bếp tôi đang đứng đây, nơi có cánh cửa sổ mở ra cuộc sống thơm tho ấy... bất giác tôi nhìn lên bầu trời... những kỉ niệm của 2 năm trước chợt như gió ùa về... mát lành và ấm áp...

    ***

Bếp gần cửa sổ

Tôi đặt làm cửa sổ ngay gần bếp nên ánh sáng lọt vào thật dễ dàng. ngay từ khi thiết kế ngôi nhà tôi đã chủ tâm như vậy, mục đích chính là diệt khuẩn và mối mọt, song cũng vì thế mà mỗi khi có dịp nấu ăn, (phải nói thế là tôi thường xuyên ăn tiệm không hà) mỗi khi mở cửa sổ ra, tôi lại được thưởng thức hương vị mát lành của gió, đắm chìm trong bản giao hưởng du dương của cây và lá, nhắm mắt lại... để nếm được cả hương vị say say của nắng tê tê nơi đầu lưỡi, những lúc như thế, tôi thường dang hai tay ra, cảm giác như được bế cả cuộc sống tươi ngon ngoài kia vào căn phòng bé nhỏ của mình vậy, tuyệt vời,đúng là một phát hiện thú vị ! Chí lý quá đi ấy mà.

Chính vì thế, tôi không còn cảm thấy ngại mỗi khi phải nấu ăn hay rửa chén hằng giờ nữa... nhưng tệ cái là những món ăn hôm ấy vẫn không khá khẩm hơn chút nào, nếu có đậu chiên thì sẽ là đậu rim kẹo đắng, có canh sườn hầm thì sẽ là sườn rang xém cạnh... hi hi, có lẽ tôi vì quá mải mê với bầu trời của mình chăng ?dẫu vậy, bữa ăn hôm ấy vẫn thật là ngon miệng.

Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, nói lui cũng phải nói tới, nói lai rai cũng mỏi quai hàm, có ai lại ăn những thứ đó được mãi đâu, sẽ sinh bệnh do độc hại và gầy queo vì thiếu chất mất, đấy là chưa nói là còn bắt tội cái lưỡi và cái dạ dày phải yêu những thứ hầm bà lằng khó nuốt ấy, chúng sẽ xì trét và trầm cảm hết thôi, thật đấy!

Sau vài bữa như vậy, tôi đâm nản và chấm dứt hoàn toàn việc nấu nướng ở đây, chấm dứt cả việc rửa chén đĩa dễ gây tai nạn bất cứ lúc nào nữa , cứ ăn tiệm cho lành, mới lại không nấu ăn thì bầu trời của tôi vẫn còn nguyện ở đấy mà ,bên trong khung cửa sổ ấy, có ai lấy mất đi đâu!

***



Bữa ấy tôi làm về, không thấy chú đâu tôi tìm chú mãi, tâm trạng từ tức tối đang sốt ruột, chú lại bày trò gì đây nữa hả? trốn gì mà kĩ thế? có ra đây không thì bảo? tôi rà soát tất cả các phòng, phòng khách, phòng tắm, phong ngủ, gầm giường, trong hộc bàn, trên mép tủ... những sợi lông tơ óng ánh vương vãi khắp nơi, á à, lại dám cả gan nghịch cả ca- vát của anh nữa chứ, liệu hồn, tóm được là anh...cắt tiết! tôi tức tối nhìn cái ca vát giờ đã biến thành miếng giẻ, giời ơi!

Lạ thật,??? ... bụng tôi nghe râm ran râm ran rồi đây, trốn đâu ta ? hay là lại chui ra ngoài đường? trời, liệu có bị xe tông không nữa, nói đoạn tôi vội bụm miệng mình lại. lo quá, dạo này mẹ mìn trung quốc lộng hành khắp mọi nơi, đến con đỉa chúng còn không tha, huống gì con mèo... dễ ghét của tôi chứ, cứ nghĩ đến cảnh giờ này chú sắp bị cho vào nổi lẩu của tụi nó...Bụng Tôi réo đến phát sốt!

    À...

    Tôi ngớ người ra, vỗ trán, như vừa mới nhớ ra một điều cực kì quan trọng... hề, còn phòng bếp ta chưa tìm, nghĩ vậy ba chân bốn chẳng tôi nhào xuống bếp

    ... khung cửa sổ quen thuộc lại hiện ra, tôi không để ý đến màu nắng lúc này nó thế nào nữa, thậm chí tôi chẳng nhớ bầu trời đang tồn tại, Mày đâu rồi Sa lem? đang luống cuống trong cái mới suy nghĩ bòng bong ấy thì tôi bỗng thấy.... Ố ồ ô.......

cái gì dài dài cưng cứng nhô ra khỏi nóc tủ bếp này... tôi nín thở, rón rẹn tiến lại, HA HA, Chết nhé cưng! hai hàng ria mèo rung rinh hiện ra dưới cái chóp mũi đã ửng hồng trong nắng... Phù, thở một hơi rõ dài, Tôi nghiến răng cái két rồi cười thầm trong bụng, phen này thì chết với Anh!

Chẳng nói chẳng răng, tôi mon men tiến đến chỗ Salem, toan xách tai cu cậu lên, vẫn chưa phát hiện ra tôi, cu cậu đang tập trung cao độ...??? quái, bình thường cu ta thính lắm , chẳng cho ai có được một cơ hội hù mình đâu, tinh thần cảnh giác ấy đâu mất rồi, lạ thiệt!!! vẫn ngồi chồm hỗm trên nóc chán bếp như một con chiên ngoan đạo, hai hàng ria dài như chiếc ăng ten đang lặng im rò sóng, đôi chân nhỏ màu đen khép chặt, và kì lạ là đôi mắt, đôi mắt xanh biếc mở to chăm chú , phải, CHĂM CHÚ, chú đang quan sát cái gì chăng?

Tèn ten, đã tiến sát chú ta,bộ lông đen óng mịn nhơm nhớp nắng, cái cổ rụt thật đáng yêu, đôi tai vểnh vểnh như tai thỏ, chú thở rất nhẹ, không khò khè như mọi ngày, cũng không có vẻ gì là mới nghịch cái gì xong cả, chú ngồi đây đã mấy tiếng rồi ? có vẻ như đã từ lâu lắm... Chưa vội xách tai chú ngay, bởi vì tôi vừa mới phát hiện ra cái thú vị hơn là cái trò trẻ con ấy. Như một kẻ bắt chước sành sỏi, tôi nhướng mắt theo cái hướng mà chú đang nhìn, và.... và... tôi bỗng thấy...

    ... Ồ kìa...hình như là... đúng rồi !

    LÀ... BẦU TRỜI CỦA TÔI !

Bầu trời của tôi?cái gì? bầu trời của tôi á? tôi không còn tin nổi vào mắt mình,- Xanh thẳm và chang chói sau lớp kính cửa sổ...

Hơi nheo mắt , tôi chớp mấy cái cho đỡ chói, rồi quay lại nhìn chú, mặt chú lúc này đã sát mặt tôi, vẫn là đôi mắt xanh biếc ấy, đồng tử dẹt lét, nhưng không phải nhìn tôi, chú đang ngắm bầu trời.

Lẽ nào lại vậy, chú không chói mắt à, nhìn gì mà chăm chú thế, cứ như đang xem phim kinh dị ấy... Đoạn, tôi lắc lắc đầu xem thể mình có đang mơ không?lắc lắc, nó nặng một cách khó chịu... Tôi vẫn sống sờ sờ đây, chú ngồi không động đậy,thời gian im bặt, không gian chung quanh như bất động. Không thể thế được, để thử lại lần nữa, tôi nhướng mắt theo hướng mắt chú, lần này là lần thứ hai...thì bắt gặp một con mèo trắng, bộ lông nó trong nắng thật rực rỡ...

Ồ... THì Ra là... MỘT CON MÈO CÁI!

Chắc là mèo cái, hừm, sao lúc nãy mình không trông thấy ta... Con mèo màu trắng đang đứng trên bờ tường rào có bộ lông xù và đôi mắt màu hổ phách. Cá là một cô mèo tiểu thư rỗi hơi đây, nó đứng đấy bất động chăm chú nhìn, nhìn gì? SA LEM CỦA TÔI!

... Liếc xéo SALEM một cái, mắt nó chằm chằm con mèo kia, liếc con kia một cái, mặt nó như dính vào mặt Sa Lem... ồ, chúng đang tình tứ đấy, một kiểu Tình yêu sét đánh!

Mày khá lắm SALEM.

    ***

Thú vị quá, không ngờ làm về sớm lại được chứng kiến một pha yêu đương tình tứ đến vậy, dù chỉ là qua lớp kính cửa sổ, lúc này, tôi có thể chắc chắn một điều, mèo là loài vật có tình yêu hay hướm nhất trong muôn loài. Tôi quan sát hai đứa, mắt không chớp, chúng không có vẻ gì là để ý đến tôi, cứ... mà yêu nhau say đắm vậy thôi.

Chao ôi, ghen tị, ghen tị... một mèo trắng, một mèo đen yêu nhau- nếu chúng lấy nhau thì sao nhỉ, ha ha, tôi sẽ có một bầy mèo con khoang đen trắng dễ thương, không tính cả hai bố mẹ rất đẹp, hẳn lũ con chúng sẽ là những cậu chàng rất bảnh hay là những cô công chúa rất xinh đây, lúc đó tôi sẽ có cả bầy mèo, sẽ xây một ngôi nhà thật xinh cho chúng ở, chơi với chúng cả ngày....tôi cứ mơ màng với suy nghĩ ấy... chưa nghĩ đến việc Salem là mèo đực, mà mèo đực thì không thể đẻ!

    ... HẮT XÌ....

    SA LEM giật mình một cái đánh thót, trời ui, mũi tôi vừa dính phải mấy sợi lông của SALEM,

    Chả là tôi đứng gần chú quá đấy mà, sau cái việc làm không mấy nhã nhặn đấy của tôi, dù là vô tình thôi,,, các bạn biết đây, cuộc tình tự đã tan nát (nghe thê thảm quá) nói thật là bị gián đoạn, nghĩ lại muốn vả vào mặt mình mấy cái. Con mèo trắng đã phát hiện ra kẻ thứ 3 có mặt, nó sợ quá vọt rào chạy biến, mất hút, sét vừa đánh chết hai đứa thì giờ sét đánh chết tôi!

    SALEM hoảng hồn quay sang nhing tôi trách móc, ai chứ tôi biết cu cậu hẳn đang giận lắm đấy!

    MEO... MEO.... Salem lấy tay cào cào đầu tôi, bứt tóc tôi, đau điếng, ngước nhìn tôi ánh mắt xanh lè nửa "căm hận như muốn trả thù" rồi kiểu " cái đồ vô duyên này, chết đi" Vội gỡ tay chú ra, toan dúi đầu chú mấy cái, hư này, trốn anh lại cái tội bứt tóc anh này, nhưng tôi không làm vậy khi bắt gặp hai con mắt xanh biếc của SaLem, tròn xoe trồi khẽ nhắm lại vẻ tiếc nuối và có phần hơi Chát chúa...

↑↑ Lượt xem: 143
1 2 >>
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617