Cảm giác đau đớn tột cùng xâm lấn lấy cô, đánh tan sự bình tĩnh mà cô đã cố giữ cho mình từ lúc bắt đầu cuộc nói chuyện này.
Chị đẩy một tập hồ sơ ra trước mặt, theo phản xạ, cô cầm lấy và mở nó ra trước khi chị mở lời. Cánh tay run rẩy đánh rơi tập hồ sơ một cách vụng về. Là cô vụng về? Hay vì cô đang lo sợ sẽ mất anh?
"Đây... là hồ sơ bệnh án của Vĩ. Em xem đi. Mỗi ngày Vĩ phải chịu đựng những cơn đau đớn từ cơ thể, nhưng cậu ấy từ chối sự can thiệp của y học, từ chối lời đề nghị được giúp đỡ của tôi. Chúng tôi chỉ còn cách giúp cậu ấy giảm những cơn đau đớn. Cậu ấy nói... nếu đã không thể sống thì cậu ấy không muốn níu kéo sự sống một cách vô ích, nó chỉ khiến cậu ấy đau hơn. Tuy là đã ở giai đoạn cuối, là bác sĩ như tôi cũng không dám khẳng định về cuộc sống của cậu ấy còn kéo dài được bao lâu. Nhưng y học bây giờ đã tiến bộ rất nhiều, hơn 30% bệnh nhân ung thư bạch cầu giai đoạn đầu được chữa khỏi hoàn toàn, và 35% bệnh nhân giai đoạn cuối được kéo dài sự sống bằng sự hỗ trợ của y học. Nếu bệnh nhân có tinh thần lạc quan chống chọi với căn bệnh cùng sự động viên từ gia đình bạn bè, cơ thể sẽ tự tiết ra một loại hormone có khả năng phần nào đẩy lùi được tế bào ung thư. Nhưng với Vĩ thì ngược lại... Cậu ấy gần như luôn nằm trên giường từ lúc chia tay em..."
Từng câu nói của chị như mỗi nhát dao cứa vào tim cô. Từng vết một, không quá sâu nhưng đủ để khiến trái tim cô ngừng đập vì cạn kiệt máu. Tai cô ù đi, nước mắt từ bao giờ đã làm nhòe nét mực ghi tên anh trong bệnh án. Có cái gì đó sâu tận thăm thẳm đang sụp đổ trong cô, đau đớn và tuyệt vọng. Thụy Du lao ra khỏi phòng trước sự bàng hoàng của chị. Cô cầm tay lái như kẻ mất trí tìm hình bóng anh trong dòng người vội vã, ngược xuôi. Cô sợ mình sẽ va phải ai đó trên con đường rộng mênh mông này, nhưng chiếc xe vẫn cứ lao đi trong điên loạn. Nước mắt như một thứ nước vừa đắng vừa mặn cứ mãi tuôn rồi lại đọng trên khóe mắt làm tầm nhìn của cô không còn rõ ràng. Từng cơn gió mạnh ngược chiều như những chiếc lao nhọn đâm thẳng vào da thịt cô ran rát...
Trái tim Thụy Du đau đớn quằn quại. Cô không thể định hình được mình sẽ làm gì tiếp theo. Mọi hành động của cô lúc này như một con robo được lập trình sẵn. Cô không nghĩ gì được hơn ngoài nỗi sợ hãi vô hình cứ bám riết lấy. Cô chạy đến bên anh bằng chút sức lực còn lại trên đôi chân của mình, mang theo vẻ kích động, như điên dại. Anh nằm kia, trên chiếc giường rộng lớn. Nhưng làm sao thế này, làn da sao lại trắng bệch thế kia? Đôi môi từng buông những lời yêu thương say đắm kia bây giờ đã trở nên thô ráp, nứt nẻ. Cô đến bên anh, cầm lấy cánh tay rồi ra sức lay anh dậy. Mặc cho những thanh âm gào thét trong đau đớn cùng cực, đôi mắt của anh vẫn cứ nhắm nghiền lại. Những con người mặc áo trắng – họ kéo cô ra khỏi anh. Họ không cho cô gặp anh. Họ nói anh vừa được tiêm thuốc. Rằng anh vừa trải qua một cơn sốt cao, rằng anh không còn đủ sức để chịu đựng thêm một cơn tác động từ bất kỳ điều gì nữa. Rằng... anh cần được nghĩ ngơi.
Cô gần như điên dại chỉ biết gào thét rồi ra sức cào cấu những con người tự cho ta đây cái quyền được chia rẽ cô và anh. Anh đã làm điều gì vì cái gì chứ? Vì yêu cô ư? Vì yêu cô mà anh chấp nhận đẩy cô ra xa và một mình chịu nỗi đau từ cơ thể và trái tim? Thế mà cô lại chẳng biết gì hết. Cô còn trách móc khiến anh càng thêm khổ sở. Nhớ lại cái cách anh đã nhìn cô bằng tia thống khổ tối hôm qua, nước mắt cô trào ra khóe mi, hòa vào hơi thở yếu ớt của anh khiến tiếng khóc không cất thành tiếng.
Căn phòng rộng lớn của anh bây giờ lại chưa đầy dụng cụ, máy móc y tế. Đôi mắt nâu thất thần lặng lẽ nhìn anh chìm vào giấc ngủ ngon. Cô chợt hỏi... từ bao giờ Trọng Vĩ mạnh mẽ thích ra lệnh của cô lại phải níu kéo sự sống bằng những thứ máy móc lạnh lẽo này vậy?
Ngồi xuống mép giường, cô nâng tay xoa mặt anh. Dùng những ngón tay thon dài vẽ theo viền môi của anh, nước mắt không kiềm được mà rơi. Ngay cả trong giấc ngủ, hàng chân mày của anh vẫn nhíu chặt như đang chịu đựng những cơn đau hành hạ cơ thể mình. Sao anh không chia sẽ với cô mà phải âm thầm chịu đựng như vậy? Cô nằm xuống bên cạnh anh, đan những ngón tay mảnh khảnh của mình và anh vào nhau. Từng ngón, từng ngón xen kẽ nhau để chắc chắn rằng anh vẫn luôn ở bên cô.
Toàn bộ không gian rơi vào thinh lặng. Chỉ có những tiếng tít tít phát ra đều từ chiếc máy đo nhịp tim bên cạnh anh. Dù đã nhắc nhở bản thân không được ngủ quên nhưng cô vẫn nhanh chóng thiếp đi trong mệt mỏi. Đã mấy ngày rồi cô không rời khỏi anh dù chỉ một giây. Ngay cả lúc buồn ngủ cũng không dám chợp mắt dù chỉ ít phút. Đến cả chiếc áo sơ mi cô mặc hôm rời khỏi nhà cô cũng không nhớ bao nhiêu ngày rồi chưa thay.Bởi vì cô sợ lắm. Sợ chỉ trong một phút bất cẩn, anh sẽ lặng lẽ ra đi như cách đã từng làm với cô. Nếu lần này lại ra đi, có lẽ... là mãi mãi.
...
Không gian xung quanh bỗng chìm vào một màu đen tối. Thụy Du cựa mình, bàn tay trống rỗng. Tay anh đâu rồi? Cô giật mình hoảng hốt bật dậy tìm anh. Nhưng chẳng thể nhìn thấy điều gì ngoài bóng tối. Cô cất cao tiếng và xoay người tìm kiếm anh, đáp lại lời cô là đâu đó trong không trung vang vọng lại giọng nói của chính mình. Cô sợ hãi bỏ chạy trong đêm tối không một ánh đèn. Cứ chạy mãi đến khi đôi chân đau rát ngã khuỵa. Cô sợ hãi gọi tên anh trong bất lực. Bỗng nhiên có một cánh tay kéo lấy cô từ phía sau, Thụy Du bất giác quay lại... Là anh phải không?
"Thụy Du! Thụy Du! Tỉnh dậy đi Thụy Du! Vĩ cậu ấy..."
Khóe mắt cô chậm chạp mở ra, giật bắn mình thấy chị cùng bao nhiêu người khác đang đứng xung quanh giường bệnh. Gương mặt của họ đầy rẫy sự tiếc nuối và tuyệt vọng. Hoảng hốt quay sang anh, nhìn anh đau đớn trước những thứ đang chạm vào cơ thể mình, cô siết chặt lấy tay anh trong vô thức. Lay anh, gọi anh nhưng dường như vô vọng. Chỉ có những âm thanh chói tai phát ra từ máy đo nhịp tim như đâm thẳng vào lồng ngực thổn thức của cô. Nước mắt tuôn một cách khó nhọc trên khóe mi, cô gọi tên anh. Gọi mãi, gọi cả trăm lần, ngàn lần nhưng đáp lại cô là thứ thanh âm chết chóc đáng sợ kia. Anh vẫn nằm đây, nhưng lòng bàn tay không còn ấm nữa, sự sống mong manh sao lại rời bỏ một con người đẹp đẽ và giỏi giang như anh... Anh à, em đang ở ngay đây. Mở mắt ra nhìn em đi...
"Anh ơi, dậy đi. Đừng ngủ nữa..."
"Anh, dậy mà lau nước mắt cho em đi. Chẳng phải anh không thích em khóc sao?!..."
"Anh, dậy đi chứ. Sao anh ngủ mãi vậy. Anh như vậy em sợ lắm."
"Đừng bỏ em, chẳng phải anh nói còn nhiều việc phải làm sao?! Anh thích được bay trên bầu trời mà. Anh còn hứa sẽ đưa em đến London chơi tàu lượn nữa. Chúng ta còn phải đến Stockholm mà."
"Anh à, trời bắt đầu chuyển đông rồi. Không có anh em lạnh lắm."
"Làm ơn, mở mắt ra đi. Mở mắt ra mà nhìn em đi. Đừng bỏ em như vậy."
"Anh không thể đi như vậy. Tình yêu em anh phải giữ cơ mà."
"Này gã tồi. Anh để em lại một mình mà đi sao? Xin anh đấy. Đừng ngủ nữa... Em sợ lắm. Đừng đối xử với em theo cách này."
"Được rồi. Em hứa em sẽ không uống rượu nữa. Hay anh không muốn nhìn em nữa? Không sao, chỉ cần em tránh xa anh là được đúng không?! Vậy thì hãy mở mắt đi đã."
"Đừng bất động như vậy nữa. Anh không được phép buông xuôi như vậy. Chí ít phải đấu tranh cho bản thân và còn phải nói lời tạm biệt em đã chứ. Dậy đi anh."
"Em sợ lắm. Em đau lắm. Nếu yêu em thì em xin anh, xin anh... hãy dậy đi. Làm sao bây giờ hả anh? Quả tim của em khó chịu quá."
"Anh ơi. Đừng mãi ngủ như vậy. Anh không thấy em đang cô đơn sao? Anh từng hứa sẽ không để em cô đơn một mình mà."
"Chẳng phải anh nói điều tuyệt vời nhất là khi mở mắt ra sẽ được thấy em hay sao?!"
"Dậy đi anh ơi. Đừng bỏ em. Làm ơn... đừng bỏ em. Xin anh... mở mắt nhìn em đi..."
...
Sau cơn mưa, những sợi nắng vàng bao giờ cũng vẽ lên một bức tranh thiên nhiên tuyệt diệu nhất. Và hôm nay cũng vậy... Cô nhớ anh từng nói, anh rất thích mỗi khi cô mặc váy dài trắng và xõa tóc bởi vì đó là lúc trông cô đẹp nhất. Hôm nay chiếc váy ấy vẫn trắng, mái tóc ấy vẫn dài và bay lơ lửng trong những cơn gió lộng của sân thượng bệnh viện. Đôi chân cô thôi run rẩy, đưa bàn tay áp vào lồng ngực trái của mình, lắng nghe từng nhịp đập của trái tim. Nơi này... có quả tim của cô. Nơi này... là hình dáng của anh... Nhưng nơi này không còn nỗi đau nữa. Và nơi này cũng chẳng còn gì để níu kéo cô ở lại cả.
Từ nơi này, cô nhìn thấy cả một thế giới rộng lớn đang thu hẹp lại trong tầm mắt mình. Ngẩng đầu lên, cô lại thấy bầu trời bao la đang mỉm cười với mình. Anh có ở bên trên của tấm thảm màu xanh đó không? Có đang dõi theo cô không? Ở cái nơi cao chọc trời này, cô sợ lắm. Nhưng so với nỗi đau mà anh đã phải chịu đựng thì nỗi sợ này chẳng là gì cả.
Theo những bước chân chênh vênh lạc vào thế giới ma mị của chính bản thân. Cô nhìn thấy anh đang vẫy tay gọi mình. Cái tên cô được phát ra từ giọng của anh nghe thật ngọt ngào làm sao. Đã bao lâu rồi cô chưa được nghe giọng nói phảng phất vị yêu thương này nhỉ? ... Chỉ một chút nữa thôi, em sẽ không còn thấy đau nữa...
Bước chân bỗng nhẹ tênh... Từng cơn gió lùa vào từng kẽ tóc như bàn tay anh đang ôm lấy...
Mở mắt ra, cô thấy mình đang được bay...
Nhắm mắt lại, cô thấy anh. Anh đây rồi. Vẫn là gã tồi mà cô yêu say đắm... Vẫn là người đàn ông có đôi mắt biết cười đang nắm nắm tay cô, cùng cô hòa mình vào cơn gió...
"Có rất nhiều người đi qua cuộc đời em. Nhưng chỉ có anh là để lại dấu chân trong tim em... mãi mãi..."
Angel Lyly Trúc
tình yêu chân thành (202).