2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Tình yêu
↓↓

Tình đầu của chúng tôi

14-06-2016
A
A
A
A

Khi ánh mắt người này chạm vào đôi mắt người kia, cô ấy ngượng ngùng quay mặt né tránh, còn tôi chợt nhận ra mình đã nín thở quá lâu, vội vàng há miệng hít vào một ngụm khí mát lành.

"Phương này !".

"Ừ ?".

"Năm cuối rồi nhỉ ? Cậu dự định thi vào trường nào chưa ?".

Phương khẽ lắc đầu, rõ ràng miệng cười nhưng không giấu được nỗi buồn thoáng qua trên gương mặt. "Rút cuộc là chuyện gì nhỉ ?". Tôi thầm nghĩ.

Mơ ước của tôi và Thanh dường như đều chuyển hướng vì cô ấy. Hắn đã hạ quyết tâm: "Cô ấy thi trường nào, tao thi trường đó". Tôi chẳng thể hiểu tại sao dù đã bị khước từ nhưng hắn vẫn kiên trì đến vậy, càng không hiểu thái độ tự nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra của Phương.

Ơ, còn tôi thì sao ? Tương lai của tôi ở đâu ?

Ở đâu cũng được, miễn là nơi đó có cô ấy...

Thật kỳ lạ ! Trường đại học được xem là một cánh cửa vinh quang và đầy phép nhiệm màu mà người học trò nào cũng muốn một lần bước qua, nhưng chúng tôi dường như lại quá hững hờ và thiếu dũng khí dấn thân. Chẳng phải vì e ngại những khó khăn, thử thách đang đợi mình sau cánh cửa, chỉ sợ một mai thức giấc đôi mắt sẽ nhuốm màu phiền muộn, bàng hoàng nhận ra cô ấy đã bước ra khỏi cuộc sống của mình theo một cách tự nhiên nhất.

Như những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua nhau...

"Hôm đó mình không nhìn thấy cậu ?". Cô ấy nhẹ nhàng cất giọng.

Tôi ngẫm nghĩ, thắc mắc không biết "hôm đó" mà cô ấy nhắc đến là hôm nào, sau đó mới nhớ ra lần duy nhất Phương rời khỏi tầm mắt tôi là ngày thằng Thanh quyết định tỏ tình với cô ấy.

"Mình vẫn ở đó, ngay sau gốc cây !". Tôi đáp. "Khoan đã, cô ấy nói chuyện với hắn mà vẫn đưa mắt kiếm tìm mình sao ?". Tôi không thể ngừng tự huyễn hoặc bản thân.

"Cậu đã biết từ trước đúng không ?".

"Biết gì ?".

"Thanh sẽ...". Những câu chữ bỗng ngập ngừng không cách nào thành tiếng.

"Ừ, mình biết". Tôi thừa nhận.

"Thực ra con người hắn rất tốt". Tôi nhìn thằng Thanh đang vô tư cắm cúi quét lớp, tự hỏi mình mất trí hay sao mà lại đi nói tốt cho "tình địch".

Cô ấy hết nhìn hắn rồi lại nhìn tôi, hai gò má vô cớ ửng hồng, nụ cười nhẹ bẫng như vạt nắng sớm len qua ô cửa kính: "Cậu...cũng rất tốt !".

Gương mặt tôi đóng băng trong giây lát, cảm giác như trái đất ngừng quay, đồng hồ ngừng chạy. Dòng máu nóng trong cơ thể cuộn trào sôi sục. Con tim rung khẽ, thổn thức khôn nguôi: "Cô ấy nói vậy là ý gì nhỉ ?".

Nếu câu chuyện về ba người chúng tôi là một bộ phim thì phút giây ấy là khoảnh khắc người xem nhấn nút pause và bỏ đi nơi khác. Tôi bước lại gần, cúi xuống gương mặt thanh tú của cô ấy, trái tim đập thình thịch như sắp sửa nổ tung: "Phương này, mình...". Cô ấy đưa một ngón tay đặt lên bờ môi khô khốc của tôi, mắt trái lấp lánh ý cười, mắt phải nhạt nhòa trào lệ: "Cậu đừng nói gì, được không ?".

Tôi nhìn cô ấy thật lâu, lặng lẽ gật đầu, sống mũi bất giác cay xè khi trông thấy hình ảnh tuyệt vọng của chính mình phản chiếu trong mắt cô ấy.

Những giọt sương đêm bốc hơi, hóa thành khói hòa vào nắng trong veo...

***

Mùa hạ cuối cùng trong đời học sinh khép lại bằng lễ bế giảng trang nghiêm. Sân khấu được trang hoàng rực rỡ, dưới sân trường những hàng ghế đỏ xếp tăm tắp thẳng hàng. Bản nhạc giai điệu vui tươi phát ra từ hai chiếc loa công suất lớn chẳng thể khỏa lấp nỗi buồn vời vợi trong lòng chúng tôi.

Tôi đưa mắt nhìn Phương, cô ấy thơ thẩn nhìn trời. Trong tà áo dài trắng phau, cô ấy trông thật tinh khôi chẳng khác nào một bông tuyết nhỏ. Tôi mỉm cười mà như đang khóc, bâng khuâng tự hỏi sau hôm nay có còn cơ hội thấy lại hình ảnh đẹp đẽ ấy.

Tiếng trống trường vang lên từng hồi giật thót, ba đứa lặng lẽ đứng vào hàng, không ai nói với ai câu nào. Ngày hôm ấy tâm trí tôi mơ hồ treo ngược cành cây, chẳng rõ buổi lễ diễn ra như thế nào, trên sân khấu biểu diễn những tiết mục gì, chỉ thấy những ký ức miên man hiện lên trước mắt như lá bàng cuốn theo gió bay bay. Chúng tôi từng ao ước sẽ lớn thật nhanh để được tự do làm những gì mình thích, nhưng đến khi thực sự lớn rồi lại muốn quay ngược thời gian để trở về những ngày ngây ngô khờ dại. Có lẽ những cuộc chia ly khi con tim vẫn đỏ màu nhiệt huyết là điều tàn khốc nhất của sự trưởng thành.

Chúng tôi nói lời tạm biệt với bạn bè, sau đó cùng nhau thả bộ ra cổng trường. Những bước chân đờ đẫn như không muốn tiến về phía trước, cảm giác như đây là đoạn đường cuối cùng chúng tôi còn cùng nhau chung bước.

"Phương này !". Tôi khẽ gọi.

"Ừ ?".

"Rút cuộc cậu thi trường nào ? Tại sao không để bọn mình biết ?". Tôi dừng bước, chợt để ý thấy đôi mắt thằng Thanh mở to chờ đợi.

Cô ấy không trả lời, lững thững bước tiếp rồi quay đầu lại: "Mình sẽ rất nhớ các cậu ! Các cậu cũng sẽ nhớ mình, phải không ?".

Hai đứa con trai chúng tôi gật đầu, cảm thấy cô ấy hôm nay rất kỳ lạ.

Gió hờ hững lướt ngang chạm vào bờ môi ai run rẩy. Cô ấy tiến lại gần, đưa cho tôi và Thanh mỗi người một chiếc kẹo mút, nở nụ cười rạng rỡ như hoa nhưng đôi mắt lại đỏ hoe ừng ực nước: "Các cậu phải thi thật tốt đấy !".

Tôi đưa tay gạt đi những giọt lệ trào ra từ khoé mắt cô ấy, nghe trái tim nhói đau như có ai đó lấy tay bóp chặt: "Ừ, cùng cố gắng nhé !".

Thời gian vương vấn mãi không rời. Những vạt nắng nhỏ xiên xiên qua cành bàng khẳng khiu, dịu dàng đáp xuống mái tóc, bờ vai Phương tạo thành những dải sáng lấp lánh Tôi ngẩn ngơ gắn chặt tia nhìn lên cô ấy, cổ họng có cái gì đó nghèn nghẹn. Ba năm trung học được ở bên cô ấy tựa như một giấc mộng đẹp của tuổi trẻ, một giấc mộng mà tôi cam tâm tự nguyện đắm chìm mãi trong đó, chẳng bao giờ tỉnh lại.

Thanh đột nhiên ghé sát tai tôi: "Tao cho mày năm phút, hôm nay mày còn do dự, nhất định sau này sẽ hối hận !", nói xong hắn bỏ đi luôn.

Gió lặng, những thanh âm như nhỏ dần. Tôi tiến đến trước mặt Phương, thu hết can đảm nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô ấy, hai đôi mắt tha thiết quyện vào nhau. Những cảm xúc yêu thương dồn nén bấy lâu trào dâng mạnh mẽ khiến tôi quên mất cả hít thở. Phương bỗng lao vào ôm chầm lấy tôi, giọng nói nghẹn ngào: "Đức hứa với Phương một chuyện được không ?".

Những hàng nước mắt lã chã rơi xuống ướt đẫm vai áo. Tôi nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô ấy an ủi: "Được, là chuyện gì ?".

"Đừng đi tìm mình !".

"Tại sao ?". Tôi thảng thốt. Những lời này sao nghe giống như một cuộc chia ly không có ngày gặp lại. Nỗi sợ hãi như cú đấm mạnh giáng thẳng vào tim tôi. Mọi thứ xung quanh hóa một màu xám xịt. Đến khi định thần lại thì cô ấy đã rời khỏi vòng tay tôi, ôm mặt nức nở chạy vụt đi như một cơn gió, xa dần, xa mãi, cuối cùng mất hút giữa mênh mông biển người.

Tôi đứng lặng trước cổng trường chẳng rõ bao lâu, trái tim vụn vỡ, cõi lòng hóa băng lạnh như những giọt nước mắt cô ấy lưu lại trên vạt áo trắng phau. Bất giác ngoảnh mặt, thấy thời gian đã trôi tuột sau lưng chẳng cách nào níu giữ. Giá như ngày trước tôi can đảm đòi từ cô ấy một câu trả lời, những năm tháng sau này có lẽ sẽ vì thế mà bớt đi một từ "tiếc nuối". Nhưng tất cả cũng chỉ là "giá như" thôi. Có những thứ khi đã đánh mất, vĩnh viễn chẳng thể tìm về.

Mãi sau này chúng tôi mới được nghe câu chuyện về gia đình cô ấy. Bố mẹ Phương ly hôn khi cô ấy còn rất nhỏ. Bố cô ấy cưới một người vợ ngoại quốc và chuyển sang Pháp định cư, bỏ lại hai mẹ con Phương. Không lâu sau khi Phương lên cấp ba, mẹ cô ấy bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, chống chọi bệnh tật được hai năm thì mất. Lễ bế giảng năm ấy cũng là ngày cô ấy theo bố sang Paris, bắt đầu một cuộc sống mới.

Giờ tôi mới hiểu tại sao cứ mỗi khi nhắc đến cái chết hoặc chuyện tương lai, cô ấy lại xúc động như vậy. Những ngày cô ấy ngủ gục trên vai tôi là do phải thức đêm chăm sóc mẹ. Phương, cậu thật ngốc ! Tại sao không nói với bọn mình, tại sao lại một mình âm thầm chịu đựng tất cả như thế ?

Từ ngày cô ấy ra đi, thằng Thanh ngày nào cũng gọi điện trách móc tôi vì đã không giữ cô ấy lại. Ừ thì tội lỗi cứ để tôi nhận hết về mình. Nỗi giày vò và ân hận này là thứ mà tôi xứng đáng nhận được. Tôi đã đắn đo quá nhiều, suy nghĩ quá lâu mà quên mất điều quan trọng nhất: Thời gian như chiếc đồng hồ cát, sớm hay muộn rồi cũng sẽ chảy cạn. Một ngày chợt tỉnh giấc, hốt hoảng nhận ra mộng đã hóa chân tình...

***

Chúng tôi không gặp lại Phương trong suốt nhiều năm sau. Cô ấy như giọt sương mai bị ánh mặt trời chiếu rọi, bốc hơi không để lại chút dấu vết, để lại nỗi niềm tiếc nuối vô bờ cho cành lá. Xa cô ấy chúng tôi mới biết có những thứ dù đã biến mất vĩnh viễn vẫn lưu lại tàn dư trong trái tim con người. Tình yêu học trò trong sáng năm nào giờ đã trở nên sâu sắc, in đậm trong trái tim. Tôi cảm thán sự vô thường của nhân sinh nên chọn thi vào trường Y, trở thành một bác sĩ, mơ ước cứu được nhiều người như mẹ cô ấy. Cuộc sống với bộn bề công việc thỉnh thoảng khiến tôi quên mất chính mình là ai, nhưng chẳng thể làm tôi quên được cô ấy. Những đêm khuya thanh vắng thả mình xuống giường sau một ngày mệt nhoài, hình ảnh cô ấy lại hiện lên choán hết tâm trí, nỗi trống vắng mơ hồ len lỏi vào tim khiến tôi bức bối muốn hét lên thật to: "Phương, cậu đang ở đâu ? Ở đâu ?".

Thanh luôn luôn là người chủ động hơn tôi. Hắn quyết định sang Paris du học nhưng mục đích thật sự là đi tìm cô ấy. Hắn nói muốn tìm lại cho tôi cơ hội đã bỏ lỡ năm nào, cũng là cho chính hắn thêm một cơ hội.

↑↑ Lượt xem: 318
<< 1 2 3 4 >>
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617
XtGem Forum catalog