Thủa ấy em quá thơ ngây để biết rằng, anh ấy nói ra điều đó, đồng nghĩa với việc chôn sâu và chối bỏ những yêu thương chớm nở dành cho em...
Là khoảnh khắc lần đầu tiên anh ấy biết em mắc chứng rét run mạn tính vì nhiễm một loại vi khuẩn nào đó từ những năm tháng ở miền quê lúc nhỏ, khiến mỗi lần trái gió trở trời em lại run giật bần bật. Anh ấy vừa khóc vừa ôm lấy em. Từng giọt nước mắt ấm nóng nhỏ xuống khuôn mặt em.Em vẫn run, nhưng tuyệt nhiên không còn thấy lạnh. Và từ đó, trong căn nhà của hai gia đình đổ vỡ hàn gắn lại với nhau, nơi mối tình đầu của em bị vùi chôn,nơi chúng em trở thành hai anh em, mỗi lần em lên cơn rét run, em gõ lên tấm vách ,và bên kia phòng anh ấy sẽ có mặt tức khắc và ôm lấy em...
Là khoảnh khắc em trao cho anh ấy nụ hôn đầu tiên giữa con đường treo đầy những ngọn đèn lồng lung linh huyền ảo của phố cổ Hội An. Anh ấy chạy trốn cảm giác yêu thương đang lớn dần lên. Em chạy đi tìm và ngay khi thấy anh ấy, như một phản xạ của vô thức,em ôm anh ấy trong vỡ òa và hôn anh ấy mà chẳng hề nghĩ suy...
Là khoảnh khắc em dừng bên vệ đường cao tốc và cứ đứng mãi ở đó không dám bước vào sân bay để tiễn anh ấy đi. Nụ hôn vụn dại nhưng mãnh liệt yêu thương của em đã đẩy anh ấy đến quyết định ra đi mà trước đó anh ấy còn chần chừ, cách ly khỏi một chuyện tình có thể làm trật tự gia đình đảo lộn. Em cứ đứng đó, mặc nắng gió cứ tràn qua đôi mắt buốn đến vô vọng, Trong đầu em cứ ong ong lên lời anh ấy lúc chia tay em ..." Vi i ngắn, Hải Đường không dành cho em, hãy gọi anh là anh hai"
Là khoảnh khắc khi nhiều năm đã trôi qua, nhưng vừa thoáng thấy em run lảy bảy những ngón tay là anh ấy hiểu cơn rét run trầm kha đang ập đến. Anh ấy chạy tới đỡ em khi dáng người em vừa manh nha loạng choạng. Vẫn là một cái ôm siết chặt, vẫn là khuôn mặt hiền hòa bị vẻ lo lắng phủ đầy nhưng vẫn ấm áp tình thương. Trong vòng tay anh ấy , đến tận đêm đó, em vẫn nguyên một cảm giác an toàn...
Là khoảnh khắc em ngỡ ngàng khi anh ấy nói với em trước khi em đi công tác rằng, dù có như thế nào, có chuyện gì xảy ra, cũng không được nói cho ai biết, nhất là anh đó, Hoàn không G, về việc em đã ó mặt ở bên anh ấy vào đêm đó, và càng không được cho ai biết về mối quan hệ khó nói hết trong một lời của em và anh ấy. Anh ấy chỉ cười khi em gặng hỏi . Đến trước khi em đi anh ấy mới buông thõng một câu thế này "Hoàn là người tốt và gần như hoàn hảo, cậu ấy yêu em , nhưng khuyết điểm lớn nhất của cậu ấy là ghen nhiều một chút...Mà sao, em không gật đầu với cậu ấy đi, Vi i ngắn?"
Hoàn "không G", có phải anh đang rất giận em khi biết được tất cả những chuyện này.Nhưng anh ơi, em cũng không biết phải nói thế nào về người đàn ông đã vun đắp tất cả cho em trong tuổi thanh xuân.Anh ấy chưa từng chấp nhận là mối tình đầu, thì em chỉ có thể gọi anh ấy gần như là người yêu cũ mà thôi.Chuyện của tụi em chỉ là những khoảnh khắc trường thiên dang dở, những mảnh ghép không tìm thấy nhau. Em hay nói vẫn coi anh ấy là mối tình đầu, một cách đơn phương mình em. Nhưng trong khi sự đơn phương từ con tim em mãi không làm biến đổi suy nghĩ của anh ấy, thì lí trí anh ấy mạnh đến mức biến em thành một cô em gái và khiến tâm tưởng của em theo năm tháng dần tin vào điều đó. Anh có tin vào một chuyện diệu kỳ như vậy không anh, Hoàn không G? Giờ thì anh đã biết hết tất cả mọi chuyện, biết hết quá khứ của em nơi chằng chịt một mối quan hệ không thể định danh, thì chắc anh hiểu tại sao lâu nay em chưa thể chấp nhận tình cảm của anh rồi đó.Trong lòng em còn một người chưa thể phân biệt được rõ ràng như thế, liệu em có thể mở lòng ra với một người khác, vậy có công bằng với một người mà em biết người đó yêu em chân thành và tha thiết, không hả anh ?
Hoàn không G, hãy chỉ em phải làm gì đi anh ?
***
- Vậy là em đã ở bên anh ấy suốt cả đêm đó...Vì cơn rét run man tính..và anh ấy đã ôm em như thế... cả đêm...
Tường vi gật đầu. Mắt em vẫn đỏ. Lòng tôi có gì đó đắng đắng ngẹn lại. Khiến nhịp tim trở nên khó tuần tự hơn mọi khi. Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng nụ cười gượng gạo của tôi càng khiến Tường Vi nhận ra sự bất ổn:
- Anh, em xin lỗi...
- Anh phản đối, em thì có lỗi gì, ngốc..mà nẻ em, nếu như anh muốn mang chuyện này đưa ra tòa án, em có sẵn sàng làm nhân chứng ngạoi phạm cho Hải Đường không em?
- dĩ nhiên là em sẽ làm như vậy..nhưng anh ơi..anh không giận gì em sao?
- Giận lắm chứ,nhưng rồi anh nghĩ, một người sống cả đời mà cứ nghĩ cho người khác, như bạn thân anh cũng là anh hai- mối- tình- đầu- của em, liệu người tuyệt vời ấy có tồn tại trên thế gian này không , và thật may mắn khi anh và em được sống chung với một người gân như đã tuyệt chủng rồi, vậy nên bằng mọi giá anh phải bảo vệ anh ấy. Dù nói thật lòng anh có chút xót xa khi cuối cùng nhận ra,điều khiến em chưa thể đến với anh không phải vì anh không đủ đẹp trai, nhưng dù gì thì gì, anh muốn nói với em một điều...
- ...
- Anh yêu em!
***
Lời kết luận của tôi tại tòa.
"Kính thưa quý tóa, ai cũng biết , trong cuộc đời này,mỗi người đều giữ một bí mật cho riêng mình. Và câu chuyện ngày hôm nay sở dĩ trở nên khúc mắc là bởi vì, cô nhân chứng xinh đẹp này có một căn bệnh bí mật, anh chàng bị cáo- thân chủ của tôi- cũng có một bí mật. Và giữa hai người họ có một mối quan hệ bí mật ẩn sau mô thức anh- em trên danh nghĩa. Tôi gọi đó là một mối tình đã từng nhưng chỉ dừng ở mức gần như. Tôi dằn hết ghen tuông trong người mình xuống , để thể hiện sự ngưỡng mộ và kính phục cách mà thân chủ của tôi yêu thương nhân chứng.Câu chuyện của họ mà dựng thành phim, tôi tin nước mắt lấy từ khán giả không ít hơn mấy bộ phim Hàn Quốc lâm li đâu. Nhưng không phải vì mối quan hệ đó, mà mọi lời nói của hai người họ trở nên không đáng tin, trở thành những lời dối gian, ngụy biện để che đậy một tội ác.
Mọi người nhìn xem, bị cáo- thân chủ của tôi- , đã lồng lộn lên như thế nào khi thấy nhân chứng xuất hiện. Nhân chứng đã nức nở thế nào trong suốt quá trình thuật lại sự việc. Những phản ứng hết sức con người đó, cho thấy mọi biểu cảm đang diễn ra ở đây là sự thật, câu chuyện của họ là sự thật, lời khai của họ là sự thật.
Sự thật đó là gì?
Là họ gần như là người yêu cũ. Chỉ gần như thôi. Và vì không muốn làm tổn thương người yêu mới vời đầy những ghen tuông ích kỷ trong người, nên có những tình tiết liên quan đến vụ án mà bị cáo giấu đi mất đâu đó,mới khiến mọi chuyện rối tung rối mù lên.
Sự thật là thân chủ của tôi không hề có mặt tại hiện trường vụ tai nạn.
Sự thật ấy ần được tôn trọng, như cách chúng ta tôn trọng chân lý và chính nghĩa .
Và còn sự thật này nữa, không liên quan, nhưng anh yêu em ,Tường Vi...
Thưa quý tòa, tôi biết tôi vừa có một phát ngôn không tôn trọng sự nghiêm túc của pháp đình.Nhưng tôi chỉ muốn nói , pháp đình bên cạnh là nơi công lý thực thi còn là nơi tình người cần được lan tỏa.
Vậy nên dù tình dù lý,tôi khẩn thiết xin quý tòa tin tưởng những lời khai của nhân chứng là sự thật, và với những nghi điểm được đặt ra,lợi ích nghi điểm thuộc về bị cáo, tôi xin quý tòa phán thân chủ của tôi vô tội."
****
Ngoại truyện
Sau khi phiên thẩm án đưa đến kết luận lợi ích nghi điểm thuộc về bị cáo, phán xét cuối cùng được dời lại hai tuần và Hải Đường tạm coi như vô tội cho đến khi có bằng chứng mới. Trong hai tuần đó, lực lượng điều tra bằng nghiệp vụ của mình đã bắt được tên trộm xe lẫn trốn lâu nay và hắn khai nhận việc mình gây tai nạn trên đường tẩu thoát.
Moi chuyện diễn ra suôn sẽ . Chiến thắng thứ hai trong sự nghiệp tranh tụng bảo đảm tỷ lệ thắng kiện tuyệt đối của tôi. Tôi vẫn tự hào về điều đó cho đến khi tôi gặp lại viên công tố bảnh bao mà tôi gọi là nhân vật phản diện tại một trạm chờ xe bus.
- chúc mừng cậu, thiếu gia Hoàn không G, dù thiệt tình trong vụ án này, xét về mặt kỹ thuật lẫn học thuật , cậu chỉ được điểm không. Nhưng quan trọng là cậu đã chiến thắng, mà nè, về làm lại cập nhật văn bằng đi, lẽ ra cậu không được đọc kết luận tại tòa án vào thời điểm đó, vì văn bằng của cậu hết hạn trước đó ba mươi phút rồi.
- ơ, anh biết chuyện đó,sao không,,.
- Vì tôi cũng tin Hải Đường vô tội, tôi từng dùng bữa tại nhà hàng của anh ấy, tiếp xúc với anh ấy, linh cảm của tôi mách bảo anh ấy không phải người như vậy. Nhưng tôi là công tố viên tôi không thể từ chối nhiệm vụ, nhưng tôi tin cậu sẽ biết cách làm ssáng tỏ vấn đề và minh oan cho Hải Đường. Cậu mà không được tham gia vụ này, chưa chắc ...
Gã vừa nói lửng nửa câu thì xe bus của gã tới. Gã vuốt mái mái tóc chải ngôi kỹ càng rồi chào tôi bàng một cái nháy mắt. Nhân vật phản diện ư? Hình như,những cuốn tiểu thuyết những cuốn phim tâm lý lẫn hành động đều có một mô típ rằng nhân vật phản diện xuất hiện làm mưa làm gió và rồi chết vào phút cuối. Nhưng gã luật sư bảnh bao ấy chỉ ra cho tôi một điều thú vị,chính diện hay phải diện chỉ là những khái niệm tuyến tính từ góc nhìn chủ quan của một bên nào đó và rằng mỗi người có cách lương thiện của riêng mình.
Chà chà , cuộc đời hôm nay tự nhiên thấy tươi đẹp gì đâu !
Thụy Phiên Nguyễn Phúc
tình yêu chân thành (202)
tình yêu đẹp (109).