Vì em đến với thế giới này đã là một điều đặc biệt. Không xinh đẹp, nhưng lại nhỏ nhắn dễ ưa. Không phải thiên tài nhưng lại đa tài. Không khéo mồm nhưng lại có khả năng hùng biện tốt. Không phải triết gia hay chính trị gia nhưng động đến kinh tế, quân sự hay công nghệ cũng đều tiếp chuyện được. Hiếm khi dẫn đầu các cuộc đua nhưng có mặt trên rất nhiều lĩnh vực. Thất bại và suy sụp liên tục nhưng cuối cùng vẫn đứng lên.
Vì em là đặc biệt vậy đấy, nên cuộc đời em dường như cũng toàn là những bất ngờ, những con đường em chọn đều là những ngã rẽ liều lĩnh. Người ta nói em làm được, em sẽ cố làm được. Người ta nói em không làm được, em điên cuồng lao vào thử thách, em tin mình sẽ làm được.
* * *
Ngày em lếch thếch cắp túi đi học xa nhà, em không nghĩ nhiều tới việc đi rồi sẽ nhớ mẹ. Em tính xem mỗi tháng khai man được khoản nào, bòn rút được khoản nào từ "lương" mẹ cấp để còn đầu tư vài khoản bên lề. "Con gái mà, ôi dào, đứa nào chả thế, đâu hư hỏng gì đâu!" Em cứ tự bảo như thế đấy ! Ngụy biện!
Nhưng rồi cũng đến lúc em nhớ nhà da diết, em nhớ khủng khiếp cái chỗ mà ngày trước em đếm từng ngày để được đi ấy, em chán ngắt cái thành phố dám để em lạc lõng này. Em muốn về quê, muốn tới phát khóc lên được. Nhưng cứ mỗi lần Vinaphone có khuyến mại, được bố bắn cho 50 "cành" là em lại vui như tết, mặc dù tiền điện thoại của em nạp cả đống để đấy chứ chả có nhắn gọi cho ai mấy hồi, chỉ khi nào muốn gọi bố mẹ thì nháy cho bố mẹ gọi lại. Chấm hết.
Em là đứa tính bẩm sinh cả thèm chóng chán. Mới vào đầu năm học em bù đầu vào học ghê lắm, chả bù cho 9 năm về trước chả bao giờ có khái niệm học bài. Thế mà giờ có hôm thức đến 3h sáng để học. À, nhưng đấy là chuyện của tháng đầu, sau đó thì đâu lại vào đấy, thầy cô bạn bè ở trường mới chắc nghĩ em yêu đương gì rồi đâm ra không học. Đấy chắc tại chưa biết chất thôi, chứ em ngày xưa là thành phần lười nhất khối.
Vậy thôi chứ em có thể "bại trận" vài lần không quá quan trọng, kiểm tra ăn vài con 4 hay 5 là chuyện thường, nhưng trước giờ những pha quyết định em hay gây bất ngờ, lội ngược dòng ngoạn mục sau thời gian dài bê tha. Vì sao vậy? Tôi cũng chịu thôi. Cái này phải đưa vào nghiên cứu.
Em trong suốt 9 năm đi tổ ong đi học mỗi ngày, ngủ dậy muộn quá phi ra khỏi nhà đầu không kịp chải, xe đạp đi cả năm không rửa, chờ lúc bẩn quá bố rửa hộ, con gái 15 tuổi đầu cái chổi nghìn năm không động. Thế nhưng mà riêng nấu ăn thì em tốt lắm, hôm nào rảnh là biết úp mì tôm cho cả nhà, cho gia vị chuẩn không cần chỉnh luôn.
* * *
Em nay đang vừa vượt qua một mức rào hơi quan trọng và đang khởi đầu chuẩn bị cho cú nhảy tiếp theo. Em đang hoang mang lắm, lạc lõng trong môi trường mới lắm, suy sụp tột cùng trước những thất bại mới ngày một đau hơn. Em cũng có lúc mặc cảm vì mình, không đẹp, không tài, không khéo. Em cũng có lúc hối hận vì quyết định của mình, em cũng có lúc muốn về lại nơi mà ngày xưa em ghét còn bây giờ em nhớ da diết.
Nhưng em ạ, con người sinh ra không có ai được lựa chọn đâu, em như vậy đã là được hưởng nhiều phúc ra phết rồi đấy. Hoàn thiện quá lại phải đi thi hoa hậu hoàn vũ thì mệt ghê. Còn nữa nhé, quân tử thì bước chân đi là không được quay lại, em giờ từ bỏ hết mà trở về thì có còn đáng mặt "anh hùng" không đây, cố thêm 2 năm rưỡi nữa mà giữ cái danh anh hùng dơm em ạ. Hãy cứ yên tâm là lương mẹ cho em vẫn sẽ kèm thêm phụ cấp và mạng có khuyến mại bố sẽ không quên em đâu. Hãy bỏ mặc xung quanh nghĩ em yêu đương hay chơi bời gì đó đại loại vậy, em cứ ăn ngủ đầy đủ vào, miễn là vẫn phải chỉnh sức cho phù hợp đến lúc cần bật là bật đấy nhé. Đừng sống mà chỉ biết học, em hãy cứ như em của trước đây đi, nhàn hạ thế mà lúc cần vẫn "ngon" đó như.
Đôi lời viết cho em, một đứa con gái tính đến giờ phút này thì hơi không được đúng nghĩa con gái cho lắm. Nhưng không sao em ạ, còn hơn chục cái xuân nữa cho em phấn đấu mà đừng lo. Hãy cứ sống đặc biệt bởi chính em đã đặc biệt. Hãy cứ mặc kệ mấy người xăm soi em đi vì có thích nó mới soi đấy. Đừng bao giờ có suy nghĩ mặc cảm hay tự ti em ạ, tự kiêu vốn là bản tính của em mà, đôi lúc phải vênh lên.
Quan trọng nhất là em phải thật mạnh mẽ, hạnh phúc vào đấy!
Thôi vậy nhé, yêu em!!!!