Hoá ra, người đàn ông trẻ con đó đã từng có một nỗi sợ vô hình ở tuổi 24.
***
Tôi còn nhớ, năm tôi 24 tuổi, từng có người viết một cái tin nhắn, đẩy qua khe cửa với nội dung: "Ê, mày là của để dành của tao".
Hồi đó thực sự không hiểu, trở thành "của để dành" của một ai đó nó mang ý nghĩa thế nào, vác trên mình những nhiệm vụ, trách nhiệm và quyền lợi gì. Chỉ biết nghe cũng hay, cũng dễ cưng và vì thích cái người đã viết miếng giấy nhét qua khe cửa quá nên có làm cái của gì thuộc sở hữu người ta cũng thấy lâng lâng, thấy chân không chạm đất.
Bẵng đi một thời gian, cái người đó có người yêu. Thỉnh thoảng cãi lộn, giận hờn lại gọi điện rủ tôi đi bộ, rủ đi cà phê, ăn crepe, hay mua hạt dẻ nướng. Một vài lần từ chối, người đó nhắc: "Hồi xưa mày đồng ý làm của để dành của tao rồi mà!" Tự nhiên thấy động lòng, thế là ừ thì đi! Xong đêm về ngồi thù lu góc nhà phẫn nộ: "Sao ngu quá vậy Yên?" Khóc tấm tức một hồi, lăn ra ngủ, mai quên mất sạch. Nỗi buồn giống cơn lũ, chỉ cần tràn qua được, đổ ra biển lớn là xong. Điểm tích cực của thanh xuân chính là vậy!
Năm 2012, gặp lại người đó. Hai đứa nhìn nhau cười toe toét. Tôi choàng vai "nó" hỏi sao hồi xưa mày không thích tao, mày cứ đòi tao làm của để dành vậy hả thằng láo toét? "Nó" quay người, đưa hai tay ôm mặt tôi thành thât "Tại tao sợ mất mày!"
Hoá ra, người đàn ông trẻ con đó đã từng có một nỗi sợ vô hình ở tuổi 24. Là nếu đặt tên cho người con gái thân thiết với mình một danh xưng rõ ràng như mọi mối tình khác thì có thể đánh mất cô bất cứ lúc nào. Là vì muốn nắm tay cô không buông, là vì muốn nghĩ đến cô trong suốt cuộc đời như một niềm vui đặc biệt không bao giờ tắt, là vì không đủ can đảm, không đủ tự tin vào những bồng bột của mình. Tuổi trẻ thì quá dài, mà tình yêu thì hữu hạn. Thế nên, "của để dành" là món quà không muốn "xài hết", không muốn "phung phí", giữ ở đó để vun đắp, để sinh lời và biết đâu một ngày nào đó sẽ đủ dũng cảm bước qua ranh giới mà tận lực hết lòng.
Chúng tôi không có cái kết như mộng tưởng. Đến bây giờ, không còn gọi nhau là "của để dành" nữa. Ai cũng đã có cho mình những rung động xinh đẹp khác. Vì không phải lúc nào chúng ta cũng may mắn có cùng chung một nhịp đập. Nhưng mỗi khi gặp lại người đàn ông trẻ con ấy, tôi vẫn thấy lòng mình lỡ một nhịp. Chỉ bởi vì chúng tôi đã từng là "của để dành" của nhau.
06.01.2014Phan Ý Yên