2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Cuộc sống
↓↓

Những con gián

14-06-2016
A
A
A
A

"Cậu sắp về tới chưa ? Tớ có cái này muốn cho cậu xem, ngay bây giờ? ". T nhắn hỏi. Tôi ấn trả lời lại: "Cậu muốn cho tớ xem thứ gì nào ? Năm phút nữa tớ về tới nhà ? Cậu đợi nhé ! ". T không nhắn lại nữa. Tôi buông thoãn điện thoại vào túi khoác đặt bên cạnh mình. Một vài bức phác họa, áp phích trượt ra khỏi đùi tôi. Tôi cúi xuống nhặt lại với vẻ mặt bực mình, mỏi mệt. Sau đó, lại thả lưng mình xuống ghế, nhắm mắt thật sâu một lần nữa. Nhưng giai điệu của bài hát ngợi ca thành phố không vang lên nữa, mà thay vào đó bằng một bài hát sôi động hơn. Hình như một ca khúc hit của một ca sỹ nào đó, đang nổi đình, nổi đám trên mạng internet. Không khó gì có thể nghe được bài hát này, khi ở bất cứ nơi đâu trong thành phố đều cho phát nó, trong quán cà phê, ở trường đại học, siêu thị điện máy, công viên hay xe buýt...

Tôi bắt đầu đứng dậy, bước gần tới cửa xuống. Lúc này, chỉ còn tôi và bà cụ ngồi ở hàng ghế thứ hai trên xe. Bà cụ với dáng người mập mạp, với khuôn mặt khá phúc hậu, còn đôi mắt thì ti hí. Trên tay bà xách một chiếc giỏ bằng mây đan, trông khá nặng. Bà quay lại nhìn tôi mỉm cười trìu mến. Tôi khẽ gật đầu đáp lại, dù chúng tôi xa lạ.

Xe buýt đỗ xịch xuống dưới điểm dừng trước chung cư. Bà cụ chầm chậm bước xuống, lê từng bước đi chậm rãi về phía chung cư đối diện. Tôi bước vào khoảng sân nhỏ. Rác vương vãi xung quanh sau buổi họp chợ sớm. Những vũng nước loang lổ ánh đèn rải khắp quanh khoảnh sân, đọng lại trên những chiếc đu quay của lũ trẻ. Mới tuần trước thôi, ban quản lý dự án quyết định đầu tư thêm vài chiếc đu quay, cầu trượt, bập bênh cho lũ trẻ vui chơi.

Tôi bước vào trong hành lang, tối thẫm. Bóng đèn mắc trên tường thi thoảng nhá lên, rồi lại tắt, nhá lên, rồi lại tắt. Được chục lần như thế nữa thì tắt hẳn. Chưa có ai thay nó đi cả. Chậc chậc. Tôi dò dẫm bước đi từng bước một. Không gian yên ắng tới lạ thường.

Khi tôi bước tới trước cửa phòng thì thấy cửa he hé mở. Tôi đẩy cửa đi vào, thì thấy T đang húi cúi làm cái gì đó ở ngoài hành lang. Cái lưng dài mỏng hiện ra trong ánh đèn vàng đục. T vẫn mặc nguyên chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt ban sớm.

"Cậu về rồi sao K ?". T hỏi tôi.

Tôi gật đầu mỉm cười.

"Cậu đang làm gì đấy T ?". Tôi hỏi T

"Nào, sang đây đi, điều mà tớ muốn cho cậu xem đấy ?". T ngỏ ý.

Tôi bỏ cặp cùng tập phác họa xuống góc giường. Ga giường nhăm nhúm ở nhiều phía. Tôi không thèm bỏ giày, cứ thế tiến về phía hành lang. Tôi thấy. Dưới vũng nước mưa đọng lại ngoài hành lang, những con gián lật ngửa đang giãy dụa một cách tuyệt vọng trên đó. Tôi khá kinh hãi khi thấy cảnh tượng này. Lũ gián chết tiệt. Chúng xuất hiện khắp mọi nơi trong cuộc sống của chúng ta.

"Chuyện gì đấy T ?". Tôi cố hỏi lại T.

"Chúng đang cầu cứu đấy, ý tớ là lũ gián ấy!". T đáp tỉnh bơ.

"Cậu định làm thế nào tiếp đây ?". Tôi hỏi tiếp.

"Tớ không biết, tớ sẽ nhìn chúng cho tới lúc chết đi. Gục hẳn trên vũng nước này. Cậu biết đấy, một khi đã nằm ngửa ra thế này thì một con gián khó có thể xoay mình lại được. Nếu như chúng có xoay mình lại, thì tớ cũng chẳng dễ dàng gì để điều đó xảy ra đâu". T trình bày với vẻ tâm trạng hào hứng, ngạo mạn.

"Còn bao lâu nữa thế?"

"Một lát nữa thôi. Cậu an tâm". T quay sang nhìn tôi cười.

Tôi thở dài. Và đi về phía bếp. Trong lúc chờ T tôi tranh thủ tắm rửa. Sau đó, tôi trở lại căn bếp nhỏ. Hâm lại chỗ thức ăn đã nguội ngắt từ lúc nào. Tôi đặt lại ngồi canh bí trên bếp, vặn ga vừa. Đặt lại chiếc chảo lên bếp, cho một chút dầu ăn, tôi thả chỗ thịt đã rang vào đó. Tiếng xèo xèo vang lên khắp căn phòng. Thi thoảng ngó ra ngoài phía hành lang tôi vẫn thấy T ngồi đó, và chăm chú nhìn lũ gián đang giãy dụa, tuyệt vọng trong vũng nước.

"Mai cậu nhớ là chúng ta sẽ đi đâu không T ?" Tôi vu vơ hỏi.

T không trả lời. Có thể không nghe thấy tôi hỏi. Tôi tặc lưỡi chán nản.

Tôi quay lại căn bếp. Lấy chiếc giẻ thấm nước. Bắt đầu lau mọi thứ. Tôi rửa đống bát ban sáng, để chúng lên chạn. Sau đó, bắc nồi canh ra khỏi bếp. Múc chúng ra bát. Tôi cũng bắc chảo xuống, trút chỗ thịt rang vào cái đĩa nhỏ ban nãy. Đĩa trứng chiên thì tôi không động vào làm gì nữa. Tôi bày chúng ra bàn một cách ngay ngắn. Tôi sang bên chạn lấy bát và đũa ra. Đặt ngay ngắn lên bàn. Tôi lấy hai cốc nước lạnh, đặt chúng về hai phía. Tôi ngồi xuống. Uống một mụm nước lạnh trong cái cốc. Thở dài một cái. Tôi tiếp tục chờ T, cho tới khi lũ gián chết gục trong vũng

 
.

↑↑ Lượt xem: 8
<< 1 2
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617
Polly po-cket