Khoảng năm phút sau thì nghe mất trộm.
Cả xóm chạy lại ngôi nhà bị mất trộm để theo dõi vụ việc. Nhà bà Nghĩa mất một xe máy wave với hai cái laptop. Hai mẹ con bà mới chạy đi mua đồ trở về thì nhà cửa trống hoắc, mọi đồ vật trong nhà rối tung lên. Không chỉ ở dưới mà cả trên lầu cũng lục tung hết cả lên. Kiểm tra lại tiền bạc thì không có để ở nhà nhiều. Lúc đó tôi không biết chắc có phải thanh niên lúc nãy đi với đồng bọn không nên không dám khẳng định . Cả xóm được một phen cảnh giác cao độ với ăn trộm.
Sau vụ việc mất trộm đó, bà Nghĩa bắt camera ở cổng ngoài, trong phòng khách, trên lầu mỗi chỗ một cái. Đổi toàn bộ ổ khóa chống trộm, thay lại cửa tự động. Công nhận nhà bà ta mất nhiêu đó của sau đó bà ta mua lại hai cái laptop mới với chiếc xe airblack liền. Có người nói: "Đáng đời ai biểu suốt ngày hách dịch, tự cao tự đại chi, mất là đáng đời".
Suy cho cùng miệng lưỡi thế gian là độc địa. Ngôn ngữ là phương tiện để truyền tải kiến thức, ngôn ngữ hay mang lại điều tích cực, ngôn ngữ bẩn mang lại điều tiêu cực. Ở đâu trên trái đất này chúng ta sống cũng cần hàng xóm và tình làng nghĩa xóm mới là quan trọng. Nơi tôi ở, mọi người thường xuyên đóng cửa, chẳng nói với nhau nhiều. Thường xuyên chửi bới nhau như cơm bữa là chuyện bình thường, ở riết rồi cũng quen, mới đầu tôi cũng sốc ngôn ngữ lắm. Cũng giống như việc tôi quen với hàng xóm quê tôi chan hòa, thân thiện ai cũng vui vẻ cởi mở vậy.
.