Polly po-cket
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Cuộc sống
↓↓

Độc thân tuổi 27

13-06-2016
A
A
A
A

27 tuổi, cũng đã được một nửa của đời người. Ở cái tuổi biết mình đang từng ngày từng giờ đang già đi tôi vẫn hay nghĩ về quá khứ, nghĩ về những thứ đã đi qua trong cuộc đời mình. Hạnh phúc có, đau buồn có, hối hận cũng có nhưng có lẽ rằng tôi chưa từng nuối tiếc một điều gì trong cuộc đời mình. Với tôi đó là thứ kiêu hãnh nhất mà tôi từng có. Có người hỏi tôi hối hận và hối tiếc thì khác gì nhau. Tôi không nói gì vì với riêng tôi 2 thứ đó không hề giống nhau.

***



Tôi vẫn còn nhớ người con gái đầu tiên mà tôi đem lòng thương mến. Cô ấy có cái tên rất đẹp và một ánh mắt buồn nhất tôi từng nhìn thấy. Mối tình đầu của mình tôi chấp nhận làm một kẻ thứ 3. Ở cái tuổi trẻ con ngây ngô ấy tôi cũng chưa hiểu người thứ 3 là gì, chỉ biết rằng bạn bè bàn tán, anh em khuyên nhủ rằng làm như vậy là không tốt, không đúng. Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại không nghe mà vẫn cứ tiếp tục giữ tình cảm ấy cho tới tận lúc tôi không thể làm thêm một điều gì nữa. Người ta nói người chen ngang vào tình cảm của người khác là người thứ 3, người đến sau là kẻ phá hoại. Nhưng có lẽ rằng không phải như vậy, người không được yêu thương trong mối quan hệ ấy thì người đó sẽ là người thứ 3, một người thừa.

Hạnh phúc! Ai cũng mơ tới nó, cả cuộc đời mỗi chúng ta vẫn cứ xoay quanh 2 từ đó mà cố gắng, mà theo đuổi. Nhưng rồi tôi không thể làm được gì khi nhận ra nó là thứ không dành cho mình. Tôi không thể nào níu giữ được hạnh phúc của mình mà chỉ có thể cắn chặt môi để biết rằng lúc ấy không phải là mơ. Cái cảm giác đó thật sự là đau khổ. Từ giây phút ấy tôi bắt đầu biết hận, hận chính bản thân mình quá yếu đuối. Nhưng nếu không cố gắng tới tận phút giây cuối cùng đó thì có lẽ rằng trong trọn cả cuộc đời mình tôi sẽ hối tiếc. Hối tiếc vì đã không cố gắng, đã không làm hết tất cả những gì mình có thể.

Tôi rất thích đứng một mình, ở một nơi trống trải. Nhắm mắt lại và cảm nhận thấy những cơn gió ùa vào mặt mình từng đợt, từng đợt là cái cảm giác tôi thích nhất. Không biết từ bao giờ tôi đã tập cho mình một cuộc sống độc thân, làm tất cả mọi việc chỉ với một mình. Kể thì cũng buồn vì cũng từ đó tôi cũng chỉ thích thêm một người con gái khác. Nhưng rồi cũng chẳng được bao lâu, với tính cách không bình thường của mình tôi cũng chẳng biết cách phải thể hiện tình cảm của mình như thế nào nữa. Học cách quên đi một người mình đã từng yêu thương thì tôi cũng chẳng còn biết yêu một người phải bắt đầu từ đâu nữa. Cảm giác mình đã già khi bắt đầu một thứ gì đó từ đầu!

Hôm nay khi chợt nhìn thấy bức ảnh cô nàng Lọ Lem tôi chợt nhớ tới những câu truyện cổ tích mà tôi được kể từ bé. Tôi đột nhiên cười thầm. Hồi còn bé tôi vẫn thường được nghe những câu chuyện cổ tích do các cô giáo kể. Ai cũng bảo là chuyện cổ tích nên hồn nhiên và trong sáng nhưng càng nghĩ lại tôi thấy nó không phải như vậy. Trong các câu chuyện cổ tích ấy thì các cô gái ban đầu đều sống một cuộc sống rất khổ cực. Cô thì có mẹ kế, cô thì mồ côi không được ai yêu thương chăm sóc. Và kết thúc sẽ có một chàng hoàng tử, một vị vua hay một vị thần thánh nào đấy sẽ đến và mang lại cho cô gái cuộc sống giầu sang hạnh phúc. Tôi tự hỏi nếu như người xuất hiện trong cuộc đời các nhân vật nữ chính đó không phải là một chàng hoàng tử hào hoa, không cưỡi bạch mã thì cuộc sống của họ có hạnh phúc hay không? Tại sao lại cứ phải là những bậc vương giả mà không phải là một người bình thường? Có lẽ rằng câu trả lời đó sẽ thật khó vì từ đấy trong suy nghĩ của các cô bé luôn mong chờ và hi vọng những chàng hoàng tử đó sẽ đến. Nhưng mà thôi, tôi vẫn tìm thấy phần hay trong đó là được rồi chứ nhỉ! Những ai đó đang sống trong quá khứ, trong những nỗi buồn nếu tự đặt cho mình một câu hỏi "Nếu cô nàng Lọ Lem quay lại để lấy chiếc hài của mình thì có lẽ cô ấy sẽ không gặp được chàng hoàng tử hào hoa ấy". Cuộc sống cũng nên như vậy, đôi khi quá chúng ta phải chấp nhận để mất đi những thứ quan trọng nhất, những thứ mà chúng ta từng rất yêu thương để mai nay chúng ta sẽ tìm thấy thứ thực sự không thể thiếu trong cuộc đời mình.

27 tuổi trong khi đa số bạn bè đã lập gia đình. Có đứa yêu nhau cả 7-8 năm mới lấy nhau, cũng có đứa yêu nhau chưa được 6 tháng và cũng có đôi lấy nhau chỉ sau 2 hay 3 lần gặp mặt. Cuộc sống cũng muôn vẻ. Gắn lên mình cái mác ế vì chẳng bao giờ tôi nhắc tới việc cưa/ tán gái trước mặt bọn bạn cùng lớp. Cũng có đứa hỏi chắc có vấn đề gì, có đứa bảo hâm nặng. Tôi cũng không muốn giải thích hay tâm sự gì cả chỉ cười nhạt. Đâu phải cái gì cũng cứ cố gắng là được. Nếu cứ cố gắng là được thì có lẽ cuộc sống đâu có gì là đau khổ. Thật buồn vì khi bạn bè ngồi cùng nhau chẳng có ai hỏi tôi ước mơ của tôi là gì, điều thực sự tôi muốn là gì. Chỉ thấy vài ba câu rồi bảo mày kém lắm rồi bầy cho tôi vài chiêu trò tán gái mà họ đã thành công. Tôi vẫn cứ nghe nhưng rồi cũng chả hiểu sao những thứ đó cũng có thể mang ra để lừa gạt nhau được. Có lẽ rằng đàn ông bây giờ chẳng có hoài bão, chẳng có ước mơ mà chỉ có đúng một mục tiêu là chiếm đoạt bằng được những người đàn bà mà họ thích. Xoay quanh cái chuyện đó cuộc sống của đàn ông bây giờ đúng là tẻ nhạt vì lâu lắm rồi tôi cũng chưa nghe thấy một người nào kể về ước mơ hoài bão của họ cả.

Chán với mấy cái trò đó rồi khi họ bị lừa dối lại quay sang gọi đàn bà là con "đĩ" . Nói rằng đàn bà chả có giá trị gì- khi dạng 2 chân ra là hết. Có lẽ tôi cũng đồng quan điểm với tác giả Trang Hạ rằng phụ nữ khi dạng hai chân ra không phải là không có nhân cách. Tôi cũng không hiểu rõ từ "Đĩ" xuất hiện từ bao giờ nhưng tôi thường nghe thấy khi đàn ông nói về những người phụ nữ phản bội lại họ. Giá trị của người phụ nữ không nằm ở chỗ họ từng ngủ với đàn ông nhiều hay không mà là khi họ đã yêu thương một ai đó thì sẽ không ngủ với một ai khác ngoài người mà họ yêu. Vì vậy nên việc dạng hai chân ra chẳng thể nào nói lên được nhân cách của một con người...

Tôi vẫn hay thở dài, một hơi thật khoan khoái. Chúng ta vẫn cứ đi theo một vòng tròn luẩn quẩn. Tôi yêu người này, người đó yêu người khác và người khác có lẽ lại yêu tôi. Và cứ như thế cái vòng luẩn quẩn ấy gần như đã lấy đi trọn vẹn tuổi thanh xuân trong mỗi con người. Có lẽ tôi cũng là một người bình thường, cũng sẽ ở trong cái vòng luẩn quẩn đó mà thôi, chỉ là trân trọng chính tuổi thanh xuân của mình mà cố gắng theo đuổi ước mơ cho tới cuối cùng.

Tôi vẫn hay đi chơi một mình, đi xem phim, đi ăn các món ngon vào cuối tuần, mặc kệ những ánh mắt ngạc nhiên và hiếu kì ở xung quanh. Vốn dĩ cô đơn cũng chẳng có gì xấu cả. Tôi có thể bước đi những bước chân mà không hề do dự hay suy nghĩ, thưởng thức những thứ mà tôi thích nhưng cái cách mà tôi vẫn vậy. Tôi vẫn có thể ngồi ở những chiếc ghế đá có một mình, thả hồn theo những con sóng nước, những chiếc lá rơi rụng hay đơn giản đọc một cuốn sách mà mình tâm đắc. Thay vì chờ đợi một ngày nào đó tôi sẽ có bạn gái để cùng ngồi trên ghế đá, cùng nhâm nhi cốc cà phê hay đi xem một bộ phim hay vào cuối tuần. Nếu cứ ngồi chờ và hi vọng vậy thì chẳng biết có hoặc không bao giờ tôi có thể làm được những thứ tuyệt vời đó.

Gần 30 tuổi tôi không có gì ngoài những thăng trầm của cuộc đời. Cuộc đời tôi không biết còn bao nhiêu lần 7 năm để yêu thương một người nữa. Câu trả lời tôi cũng không thể nào biết vì tôi cũng chẳng biết là ngày mai sẽ ra sao. Thay vì phải chờ đợi những thứ xa xôi vậy tôi vẫn cứ sống vui vẻ, sống thật trọn vẹn những giây phút khi mình vẫn còn có thể. Và cũng thật tuyệt vời khi sống thật chậm, sống thật trọn vẹn tôi nhận ra hạnh phúc là thứ thật sự đơn giản. Chẳng phải là thứ gì to lớn hay vĩ đại như tôi từng nghĩ, cũng chẳng phải là thứ mà tôi phải cố gắng chạy đuổi theo hay gồng mình níu kéo. Hạnh phúc là ngày hôm nay tôi vẫn còn sống, còn khỏe mạnh, còn có thể theo đuổi ước mơ của mình.Với tôi như thế cũng đã là hạnh phúc lắm rồi! Hạnh phúc đâu phải là thứ mà khi ta nắm lấy nó mà tay run run nắm giữ vì sợ một ngày sẽ biến mất, đó không phải là hạnh phúc.

Ngày hôm nay tôi chợt ngắm những áng mây trên bầu trời. Nắng vẫn rất vàng và trời vẫn rất xanh. Qua bao nhiêu giông bão cuộc đời tôi vẫn còn có thể đứng với tất cả niềm kiêu hãnh khi nhìn về quá khứ. Quá khứ luôn đáng được trân trọng dù vui hay buồn vì nó là thứ duy nhất không thể đổi thay trong khi mọi thứ sẽ phải thay đổi. Đứng lên thôi, đâu thể nào cứ ngồi đó mà tiếc nuối. Thôi thì đừng mơ ước những gì xa tầm với- Mây của trời hãy để Gió cuốn đi thôi!

Và có lẽ rằng: "Hạnh phúc là sống trọn vẹn từng giây từng phút lúc bên nhau. Yêu thương là sống sao cho mãi mãi"...

↑↑ Lượt xem: 106
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617