Tôi dợm nghĩ phải chăng đó là "máu liều" mà người phụ nữ miền Tây vốn có?
Mắt chị sáng trưng khi khoe mình đã trải qua hàng chục nghề. Trong câu nói đó tôi sờ được cả một mớ tự hào không hề nhỏ. Tôi lại thử "phiên dịch" câu nói đó ra một ý nghĩa khác là "Đừng nghĩ đàn bà đái không qua ngọn cỏ à nghen" rồi tự cười thầm trí tưởng tượng của mình. Công việc hiện tại của chị là đẩy xe trái cây đi bán vào ban ngày, ban đêm thì nhận mấy công việc lặt vặt, ai kêu gì làm nấy. Cho tới ngày... người ta phát hiện ra căn bệnh quái ác trong não Tinh Khôi.
Khi tôi hỏi "Tiền đâu lo cho con nhỏ?", chỉ không nói được, mắt ràn rụa.
Nhìn người phụ nữ nuốt khan mấy miếng cơm trợn trạo, tôi thấy nhói lòng. Có lẽ tôi và chị vừa bắt được một sợi dây nào đó nối với nhau. Chuyện của chị đã qua lâu rồi, chị không buồn khi nhắc lại. Nhưng tôi lại đằm mình trong vũng buồn lầy lụa và ngợp ngoạng với câu chuyện của riêng tôi. Mặc dù không nhắc lại, nhưng người mẹ ấy, đứa con gái ấy, đôi mắt ấy, đủ làm cơn buồn trong tôi xé kén chui ra khỏi mớ ký ức đã đóng bụi từ lâu. Nỗi đau vẫn còn đó, sâu lắm. Giống như lần đi rừng bị gai nhọn đâm vào chân đến tứa máu. Nhưng cái gai của cây rừng chỉ đau một chỗ. Còn cơn đau của cái gai trong lòng tràn từ nơi nầy sang nơi khác, rộng như một đồng cỏ héo úa. Lòng tôi cũng đã úa từ ngày ấy.
Chỉ có Tinh Khôi, khác với hai người đàn bà bạc mệnh chúng tôi, nó vẫn luôn tươi tắn. Đôi lúc cơn đau trườn mình ra nham nhở, nó ôm đầu ây da hít hà một chút, nhăn mặt một chút. Rồi lát sau khi cơn đau đi qua, Tinh Khôi lại tươi cười. Tôi chưa thấy con bé khóc lần nào. Đôi mắt Tinh Khôi làm tôi thèm quá. Phải chi trong nhà mình cũng có một thiên thần nhỏ với cặp mắt sáng trưng như vậy. Tôi sẽ cưng nó biết chừng nào, sẽ vuốt ve, nâng niu và gìn giữ nó hơn cả kho báu. Nhưng cơ hội đó, tôi biết mình đã phủi khỏi tay từ nhiều năm trước.
Đến ngày thứ ba, tôi được xuất viện. Cơn đau trong đầu cũng dịu đi khá nhiều. Các kết quả xét nghiệm đã lần lượt có đầy đủ. Cũng may là không vấn đề gì to tát, chỉ cần uống thuốc và ghi nhớ một số dặn dò của các bác sỹ, thường xuyên kiểm tra định kỳ. Vậy mà làm tôi phát rầu suốt mấy ngày. Có lẽ phải nhanh chóng gọi điện cho những chiến hữu trên xe biết để họ an tâm. Được về nhà, tha hồ tiếp tục du lịch, còn hàng trăm hàng ngàn điểm đến đang chờ đợi mình.
Trong khi tôi lui cui dọn đồ đạc vào balô, Tinh Khôi căng tròn đôi mắt trong veo, miệng cứ líu lo như trước mặt nó là một người quen thân từ lâu lắm. Nó gửi những lời chúc an lành đến tôi và nhắc tôi quan tâm đến sức khỏe nhiều hơn. "Cô về rồi con cũng buồn quá, mà biết sao giờ, có duyên thì mình gặp lại, cô hén". Ừ, có duyên thì gặp lại, tự dưng tôi thấy con bé lớn quá chừng. Không phải về chiều cao, mà về tâm hồn. Ngay cả sự chia ly, nó cũng nghĩ lạc quan đến thế.
Còn khoảng hơn một tiếng nữa mới đến giờ xuất viện, tôi tranh thủ chợp mắt chốc lát để lấy lại tinh thần. Trong cơn mơ, tôi thấy một bìa rừng chạy dài hun hút, xa xa thấp thoáng một ánh mắt tinh khôi.
Tôi thức giấc thì cơn mưa cũng vừa khẽ khàng đậu bên ô cửa sổ. Đó cũng là lúc y tá đến đưa Tinh Khôi ra khỏi phòng để chuẩn bị phẫu thuật. Trong đầu tôi va phải nhiều câu hỏi, liệu rồi ca mổ có thành công không, liệu rồi con bé có khỏe lại không, mẹ nó làm sao để có đủ tiền chi trả? Tôi dúi một ít tiền còn lại của mình vào tay chị, dẫu không đáng là bao so với chi phí nặng nề của ca phẫu thuật, nhưng xem như là lời cám ơn dành cho bài học về nghị lực mà Tinh Khôi đã dạy cho tôi. Trước khi đi, con bé nắm chặt tay tôi, vẫn thấy nụ cười quen thuộc:
"Cô về mạnh giỏi nghen cô. Đừng lo cho con quá, mổ xong là khỏe thôi mà".
"Ừ, con rán... nghe. Mau bình phục...". Tôi nói không tròn câu, nước mắt không thể nuốt vào trong được nữa, nó rơi rồi.
Chiếc băng ca bắt đầu được đẩy đi, nó còn nói với theo:
"Có duyên thì mình gặp lại, cô hén".
Ừ, thì có duyên sẽ gặp. Mạnh mẽ lên, Tinh Khôi!
.