Và kỳ lạ thay, tôi lại nghĩ thầm:
- Khi nào cô ta hiện lên nhỉ?
Tôi đoán lúc đó đã khuya lắm, khoảng mười hai giờ, là khoảng thời gian cô ta thường hiện đến. Nhìn lên, cửa sổ đen ngòm dẩn vào chút gió. Và, tự dưng tôi cảm thấy hồi hộp. Tôi tự an ủi mình bằng cách nói một câu cứng cỏi vẫn thường nói:
- Ừ! Thì là người, là ma, thế đã sao?
Nhưng... sự hồi hộp chiếm lấy cả tâm trí, tôi lại cảm nhận thấy sự lạnh lùng nặng nề, và ghê rợn...Tôi chợt sinh bực tức, như bị giễu cợt, trêu ghẹo. Tôi nắm tay lại, nhìn phắt lên: ngoài cửa sổ chẳng thấy gì. Trống ngực tôi đập dồn, hơi thở trở nên vội vàng, hỗn loạn vì tôi cảm thấy có điều gì đó khác thường đang xảy ra, ngay bên cạnh. Tôi quay lại đằng sau, và kinh ngạc. Chưa bao giờ, tôi kinh ngạc đến thế.
Cô ta đang ngồi ngay đây, trong chiếc ghế giữa nhà, bình lặng và tự nhiên như người trong nhà, mái tóc vấn cao, mặc áo lụa xanh phơn phớt. Lần này tôi mới nhìn rõ nhan sắc của cô ta. Và tôi biết thế nào là sự rùng rợn.
Đồng hồ vẫn gõ những tiếng vội vã đều đặn. Giun dế quanh nhà vẫn râm ran, từ xa xa, tiếng chó sủa đáp nhau trên những cánh đồng...Tâm trí tôi vẫn rất tỉnh táo, tôi nhìn quanh. Trên mặt bàn, ngay dưới tay tôi vẫn còn nguyên tập bản thảo, mấy quyển sách đang lật dở. Tôi nhìn kỹ lại một lần nữa, cô gái đó, là sự thực và ở đó như từ lúc nào rồi.
Ngay trước mắt tôi, không phải là mơ.
Tôi nhìn cô gái, khuôn mặt thanh tú với những đường nét mỹ lệ. Nước da trên mặt trắng nuột – một màu trắng đẹp lạ thường. Bàn tay nhỏ nhắn, cũng trắng nuột đang nhẹ nhàng vuốt tóc. Tất cả người cô ta đều có một vẻ đẹp khác thường toát ra từ dáng ngồi, đường thân, màu tóc, nếp áo. Một vẻ đẹp tưởng chừng như không thể nào có được. Tôi rợn cả người, nhưng mắt không thể nào rời khỏi nàng được, và tôi cứ nhìn như thế mãi, chẳng còn khái niệm về thời gian. Sự kinh ngạc khiến tôi tưởng chừng như style="text-align: justify;">mọi sự đều ngừng lại, và người đẹp cũng sẽ ngồi đó mãi.
Nàng rất thản nhiên, ngồi lặng yên trước tôi, không hề có chút gì bối rối. Tôi chợt thấy ngượng ngùng như chính mình không phải là chủ nhân. Sự yên lặng kéo dài khiến tôi khó chịu nhưng không biết xử trí như thế nào. Tôi muốn làm một việc gì đó, nói một câu gì đó. Sao tôi lại rụt rè thế? Lại có một sự ước mong rằng cô gái kia sẽ biến đi? Tôi nuốt nước bọt rồi nhận ra cổ họng mình khô.
- Tôi muốn hỏi...
Lời nói vang lên trong sự hoảng hốt của tôi, tôi cảm thấy mình trơ trẽn, sỗ sàng quá.
Nhưng, cô gái ngẩng lên rất dịu dàng, miệng thoáng cười. Tôi thấy một cảm giác kỳ lạ khi nhìn vào mắt cô, đôi mắt đen, sáng long lanh những tia lửa lạnh. Rồi tôi nghe một giọng nói thanh nhẹ như đưa lại từ một nơi xa:
- Vâng, anh hỏi gì em?
Giọng cô ta thân mật khiến tôi ngạc nhiên, một chút êm ái lướt qua tâm hồn tôi. Và tôi nghe lời mình đáp lại rất mơ hồ:
- Dường như...tôi...tôi chưa được quen biết cô.....
Nàng ngồi đó khẽ cười, đong đưa thân hình trả lời giọng lả lơi đùa cợt:
- Anh không quen biết em, nhưng em quen biết anh, thế là cũng đủ.
Ngừng một thoáng, cô tiếp lời:
- Vả lại chẳng hề chi chuyện anh với em có biết nhau hay không. Vì khi anh đã nhìn thấy em, là chúng ta có thể trở thành bạn nhau được rồi.
Thật lạ là lúc này tôi lại cảm thấy những lời nói mơ hồ kia, chẳng có gì là kỳ dị. Cô gái lạ lùng kia, và những tiếng xưng hô "anh", "em" ngọt ngào nói ra từ khuôn miệng xinh đẹp kia, gây nên một mối liên hệ êm đềm. Tôi đã dần lấy lại bình tĩnh. Tôi nhìn người khách kỳ lạ của mình, nhận ra nhan sắc này xưa nay chưa từng thấy. Một thứ nhan sắc đài các cao quý như chỉ có từ các bức tranh vẽ thuở xưa. Tôi chợt thấy lòng bâng khuâng như lạc vào cõi mộng, lại thoáng âm thầm lo lắng như đang có được một vật báu...
Người đẹp nhìn tôi bằng một vẻ đắm đuối. Nàng thong thả lại gần, bước nhẹ và nhịp nhàng, uyển chuyển trong làn áo và tỏa ra một làn hương mong manh. Nàng đặt tay lên vai tôi, cười một tiếng khẽ. Tôi gợn người từ chân tóc đến gót chân. Tôi thấy tay mình đã nắm tay nàng, những ngón tay nhỏ dịu dàng, làn da mát mịn như nhung. Một tay tôi ôm quanh tấm lưng thon. Tôi nhìn thấy bên cạnh tôi lúc này là một giai nhân nồng nàn.
Tôi quên hết những lo ngại, tôi không còn biết nàng vì sao ở đây. Chỉ cần cảm thấy từng rung động trong cơ thể nàng truyền qua tay mình. Một thoáng hương nhẹ thoảng qua, tôi nhắm mắt, tâm hồn ngan ngát trong một phong vị đầy thơ. Tôi hỏi, giọng vô tình hoa mỹ như một áng văn:
- Em là ai? Em ở đâu đến mà lạ kỳ đến vậy, mà ẩn hiện như một giấc mơ thế này?
Nàng đáp ngay:
- Có lẽ em là người trong mộng của anh đấy mà. Người trong mộng thành sự thực, thành người thực đến đây với anh.
Tôi mỉm cười:
- Anh không ngờ lại có một giấc mơ đẹp như thế này. Nhưng...anh muốn biết...anh muốn em nói cho anh biết rõ hơn.
- Biết rõ mà làm gì? Mà anh muốn biết rõ những gì? Em yêu anh, em tìm đến anh, thế không đủ sao?...
Câu chuyện cứ thế dây dưa, tôi cố hỏi thì nàng chỉ cười. Nàng cố tình lãng đi, sự cố ý đó càng làm tôi muốn hiểu rõ về nàng hơn.
Tôi tìm cách hỏi khéo:
- Em xinh đẹp như thế này, chắc tên em cũng vậy? Anh muốn biết tên của em, để gọi em.
Tôi nói hết sức thật thà, chân thành. Nàng lại nhìn tôi rồi đủng đỉnh nói:
- Em thì lại nghĩ anh không biết có lẽ tốt hơn...nhưng nếu anh nhất quyết muốn biết như vậy thì em không dám giấu.
Tôi mừng rỡ:
- Vậy em nói đi. Nói cho anh biết tên em đi.
Ánh mắt nàng thoáng buồn, rồi lại tươi cười ngay:
- Anh thử đoán xem. Tên em là tên một loài hoa!
- Lan? Huệ? Liên?...
Nàng lắc đầu, rồi nói:
- Không, tên em là Mai, Hoàng Mai.
Tôi đùa:
- E là hoa mai chăng?
- Có lẽ.
Rồi nàng thở dài. Tôi ngạc nhiên, nhưng vẫn hỏi tiếp:
- Nhà em chắc gần đây, ngôi nhà nào của em?
- Nhà em ở gần bên hồ nước, kế bên một hàng liễu xanh, và một khóm trúc vàng. Trừ khi em đưa anh đến nơi, chứ anh không tìm ra đâu.
Nàng ngả đầu lên vai tôi. Tôi chợt nhớ đến những áng văn chương lãng mạn tôi từng đọc, thoáng một giây, tôi tưởng mình đang ở một thế giới xa xôi nơi quá khứ. Tôi đánh bạo ôm lấy nàng:
- Hoàng Mai, tên em mới đẹp và cao quý làm sao? Nhưng sao anh lại không thể tìm được nhà em?
- Vì chỉ khi nào em dẫn đường thì anh mới đến được.
- Vậy em có dẫn anh đến không?
- Có thể có, mà cũng có thể không. Điều đó còn tùy vào tình anh, và ở duyên chúng ta...
Nói xong nàng thở dài. Tôi định hỏi thêm, thì Hoàng Mai lắc đầu, rồi thong thả bước ra cữa.
- Kìa, em đi đâu đấy?
- Em phải đi rồi.
- Hoàng Mai, sao em không ở chơi, nói chuyện với anh thêm lát nữa?
Nàng ngoảnh lại:
- Có lẽ...đêm mai em sẽ trở lại. Từ nay em đã không phải ở ngoài nữa, đêm đêm em sẽ đến với anh...Nhưng em xin anh đừng tìm em.
Nàng mở cửa bước ra. Tôi sững sờ trân trân nhìn cánh cửa khép lại tiếc nuối. Chợt tôi vùng dậy, lấy cây đèn bấm chạy ra ngoài. Vô ích, ngoài kia là màn đêm đầy gió, tôi lạnh người nghĩ:
- Có lẽ nào...đây là...
Tôi bần thần bước vào nhà.
Sài Gòn, ngày...tháng...năm...
Đêm qua, sau khi cô gái ấy rời đi tôi đã ngồi lặng hàng giờ, rồi tôi lấy giấy viết ra ghi lại hết những điều mới xảy đến, tôi cần phải ghi lại, tất cả những lời nói, cử chỉ, và ý nghĩ của tôi, Những điều đó đã xảy ra, vì tôi cứ mơ màng giữa hư và thực. Tôi đang mơ chăng?
Nhưng có một sự thực kỳ quái mà tôi không lý giải được. Nàng ta biến nhanh như một cái bóng, tôi đã cố công kiếm tìm, nhưng hoài công, như mấy lần xuất hiện trước. Nàng ta đã đi đâu? Trong đêm, khu vườn um tùm như một mê cung, nhiều con đường nhỏ phủ đầy bóng cây tối tăm. Tôi nghĩ rằng nàng đã trốn tôi chăng, nhưng sao tôi vẫn còn hoài nghi. " Trốn như thế nào mà nhanh thế? Mà nếu biến mất được thì hóa ra là..."
Tôi lại tức giận mà nghĩ rằng có cô gái nào ở gần đây đang trêu ghẹo tôi chăng? Những điều cô ta nói chưa hẳn là thật, ngay cả cái tên cũng chỉ là giả. Hoàng Mai, chẳng phải là tên của ngôi biệt thự tôi đang ở sao? Nàng ta chỉ là một người sống ở gần đây, biết rõ đường đi lối lại của nơi này, biết tôi chỉ ở một mình nên tìm đến trêu nhằm tìm một thú vui ở nơi buồn tẻ này. Tôi nhắm mắt lại và dường như còn ngửi thấy mùi hương phảng phất bên cạnh.