Tôi gặp ông Thịnh trong lúc ngồi chờ một chuyến bay. Chuyến bay tôi đi hôm đó bị hoãn lại vì thời tiết trở nên xấu đi. Tôi tình cờ ngồi cạnh ông và chúng tôi nhận ra đã từng gặp nhau vài lần trước đó, ở những buổi tiệc của những người bạn chúng tôi cùng quen biết. Gặp nhau lần này, chúng tôi có cả một khoảng thời gian dài ngồi hàn huyên tâm sự giết thời gian trong lúc ngồi đợi máy bay cất cánh. Trong khi trò chuyện tôi được biết ông vừa chuyển nhà, tôi lấy làm ngạc nhiên vì trước đó tôi được biết là ông đã mua được một căn nhà ưng ý ở ngoại ô, do một người bạn của tôi giới thiệu. Sao lại chuyển đi nơi khác trong một thời gian ngắn vậy? Tôi hỏi, thì ông thở dài, nét mặt sa sầm xuống. Rồi chợt ông hạ giọng hỏi tôi:
- Anh có tin là có ma không?
Tôi bất ngờ rồi phì cười, tôi nghĩ ông ta đùa:
- Sao? Sao anh lại hỏi vậy?
Ông ta vẩn nhìn tôi bằng ánh mắt khiến tôi thấy ông ta không đùa:
- Anh không tin à?
- Ờ...thì...tôi lúng túng, không biết ông ta đang định nói gì.
- Vậy tôi kể cho anh nghe chuyện này.
Sau khi nghe câu chuyện của ông ta, tôi đã nghĩ đến nó, bị nó ám ảnh suốt cả một thời gian dài sau đó...
...
***
Buổi chiều hôm nay gió thổi ù ù qua những hàng cây, quất những cành lá đập vào nhau xao xác, bầu trời kéo mây tối đen báo hiệu một cơn dông dữ dội sắp đến. Ông Thịnh chắp tay bên khung cửa sổ rộng nhìn ra đường, đường phố vắng lặng, thi thoảng có vài người xùm sụp áo mưa phóng xe thật nhanh, ai cũng muốn ở yên trong nhà giữa thời tiết mưa gió này. Ông nhìn sang chiếc đồng hồ treo tường. Chỉ mới hơn năm giờ, thế mà thành phố đã chìm trong bóng đêm dày đặc. Chợt ông nhíu mắt nhìn ra, phía ngoài đường có một bóng người, đứng im bất động bên cạnh những song sắt của hàng rào bao quanh khuôn viên ngôi biệt thự, dường như người đó đang nhìn chăm chú vào nhà ông. Do màn đêm và do khoảng cách quá xa nên ông Thịnh không nhìn rõ đó là ai, nhưng giữa khung cảnh lạnh lẽo, tối tăm, ai lại đứng đó? Một người khách bất ngờ của gia đình chăng? Vậy sao người đó lại không bấm chuông cửa? Một ánh chớp lóe lên rồi tiếng sấm rền vang, người đó chợt giật mình, trong tích tắc, ông Thịnh nhận thấy đầu người đó ngẩn lên nhìn về phía mình, rồi nhanh như cắt, bóng người đó lẩn nhanh vào trong bóng đêm, nhanh đến mức ông Thịnh cảm giác như bóng người đó đã tan đi, như một bóng ma.
Sự việc xảy ra bỗng gợi lên trong lòng ông một sự khó chịu, có lẽ vì ông chợt nhớ đến những chuyện không hay xuất hiện gần đây, từ khi gia đình ông dọn đến căn biệt thự này. Ngay hôm dọn đến, có một bà già điên cứ lãng vãng trước cửa nhìn vào, miệng lẩm bẩm gì chẳng rõ, rồi dân trong vùng này cũng tỏ vẻ kỳ lạ, họ cứ đi ngang chỉ trỏ rồi thì thầm với nhau những điều gì đó ra vẻ sợ sệt. Lúc đầu ông cũng chẳng để ý làm gì nhưng dần dà thái độ của họ cũng làm ông hoài nghi, ông bèn ra chào hỏi thì họ ngay lập tức lãng đi ngay hoặc chào hỏi qua quýt cho có lệ. Vài hôm trước bà Loan vợ ông thấy bà già điên kia ngồi trước cửa, ngỡ bà ta là ăn xin nên cho chút tiền, bà ta liền nhanh như cắt nắm chặt lấy tay bà Loan, rồi ghé sát mặt thì thào:
- Mấy người...mấy người phải đi nhanh lên, đừng ở đây...chổ này...họ không cho ai đến đây ở đâu, họ sẽ...nơi này là của họ...mấy người đi khỏi đây đi....
Bà Loan nghe xong mấy lời ghê gớm kia thì sợ hãi giật tay lại, chạy vào khóa cổng lại, đi vào nhà. Bà già kia bám tay vào hàng rào, kêu lên:
- Họ sẽ không cho ai vào nhà họ đâu, bà ta hạ giọng lẩm bẩm, họ vẫn ở đây...
Bà Loan kể cho chồng nghe những lời bà già điên nói. Ông gạt đi, trấn an vợ đừng tin những lời hoang đường điên khùng kia. Nhưng, dạo gần đây ông thấy lòng mình luôn bất an. Có chuyện gì chăng? Ông nhìn những giọt nước mưa đang quất vào lớp kính lộp bộp, mưa rơi nặng hạt, càng ngày càng to hơn, phủ một lớp màn dày đặc lên khu biệt thự rộng lớn....
Thu Cúc nằm dài trên giường, nhìn lên trần nhà chán nản, cô bé vẫn mặc nguyên chiếc váy dạ hội bó sát người. Đôi giày cao gót vứt lăn lóc trên sàn. Tay cầm điện thoại, cô nằm bất động lắng tai nghe tiếng gió rít bên ngoài. Lòng cô cũng như thời tiết ngoài kia đang đầy giận dữ. Cô vừa cãi nhau với người yêu, anh ta không hiểu cô, không biết cô cần gì, lúc nào cũng xem cô như một đứa trẻ quen được nuông chiều. Cô lại vừa to tiếng với ba mình, vì ông không cho phép cô lái xe đi dự buổi tiệc của đám bạn thân. Lúc này ba cô càng ngày càng tỏ ra khó khăn với cô hơn trước. Sao vậy nhỉ? Lúc trước ông cưng chìu cô lắm mà?
- Chán quá! Thu Cúc lẩm bẩm. Cô lắng tai nghe tiếng mưa rơi ngoài kia...rồi ngủ thiếp đi.
Thu Vân, ngồi bệt xuống sàn phòng tắm, tay cầm chiếc que thử thai nét mặt hoảng hốt, cô có thai rồi, cô phải làm sao đây? Ba mà biết được thì chỉ có chết. Khác với cô chị Thu Cúc mạnh mẽ, phóng khoáng thì Thu Vân yếu đuối hơn, cũng nhẹ dạ hơn. Cô không biết phải làm gì? Nói với ai trong tình cảnh này. Nhất là khi cái thai lại do...chỉ vì một lần dại dột theo lũ bạn ăn chơi thử thuốc lắc, cô đã không làm chủ được mình. Thu Vân ôm mặt bật khóc, nước từ vòi sen chảy xuống ướt đẫm người.
Vân nhìn mặt mình trong gương, khuôn mặt đang đẫm nước mắt và tuyệt vọng, chợt cô nhận thấy đôi mắt cô, không phải, là đôi mắt trong gương nhìn cô chằm chằm, như đe dọa. Cô vội bước sang một bên nhưng quái lạ, cô gái trong đó vẫn đứng yên, đôi mắt tuyền một màu đen và những tia nhìn xoáy vào cô ma quái. Nó đưa tay lên... Vân nhìn thấy con dao lam bén ngọt trên tay nó. Cái miệng đỏ lòm nhếch lên cười như đang sắp chơi một trò chơi. Nó từ từ đưa con dao lên cổ tay trái, một dòng máu đỏ tươi từ từ chảy ra, nó lại cắt thêm một nhát nữa, rối một nhát nữa... máu bắn tung tóe trên tường.
"Tin tức dự báo thời tiết khu vực phía Nam và các tỉnh.... hôm nay ngày mai,.... Bão số 2 vẫn đang lớn dần lên gây mưa giông..." tin tức dự báo thời tiết vang lên. Phong ngồi xem ti vi trong phòng khách, cậu bé nhanh chóng chuyển sang kênh hoạt hình mà mình yêu thích, xong bỏ đấy ngồi chơi game trong chiếc ipad. Chợt cậu ngoái nhìn lại phía ba mình, ông Thịnh vẩn đứng bên cửa sổ nơi ánh chớp lóe lên từng đợt. Bà Loan đi từ bếp lên, bà liếc nhìn ông Thịnh rồi hỏi:
- Ông đứng đấy làm gì? Không đi tắm à?
Ông Thịnh yên lặng một lúc mới trả lời:
- Một lát tôi tắm, còn sớm mà.
Bà nhìn ông rồi đi nhanh qua thằng con trai, đi lên phòng. Vừa vào phòng bà đã đóng sập cửa lại, nhìn quanh tìm kiếm, đây rồi, điện thoại của chồng bà để trên đầu giường. Bà vội vàng cầm lấy, rồi mở máy, có tin nhắn vừa mới nhận được, bà bật lên, màn hình điện thoại sáng lên, mắt bà long lên giận dữ, ngoài trời một tiếng sét vang rền không gian...
Thu Cúc mơ màng, cô ngủ thiếp đi lúc nào không rõ. Chợt một tiếng sét vang lên khiến cô giật mình, cánh cửa sổ phòng chưa đóng kín bật tung, cô vội ngồi dậy chạy đến đóng cửa. Chân cô dẫm lên thứ gì đó nhơn nhớt, nhầy nhụa. Cúi xuống nhìn, Cúc kinh hãi nhận ra đó là máu, máu vấy lên loang lỗ vạt chiếc váy của cô, cô trợn mắt nhìn lại đôi tay mình, lúc này cũng đang đẫm máu. Máu ở đâu? Máu ở đâu ra? Cúc quay nhìn lại nơi cô vừa nằm, nơi chiếc giường, cô khiếp đảm, trên giường, giữa mớ gối nệm trắng tinh, xác một cô gái bị cắt cổ nằm đó, đầu cô ta ngửa ra, mắt mở trừng trừng, trợn ngược, tròng mắt như muốn lồi ra nhìn Cúc, máu từ miệng cô ta vẫn còn đang chảy từng dòng, nhểu xuống nhuộm đỏ cả giường. Cúc gào lên trong nỗi sợ hãi tột cùng.
- Á...a...a.....!!!
Cúc bật người ngồi dậy, thở hổn hển, sự kinh hoàng còn hiện rõ trên mặt. Thì ra cô đang nằm mơ, giấc mơ kinh khủng quá! Có tiếng chuông điện thoại, Cúc nhìn sang, là bạn trai cô gọi. Cúc ngồi dậy, đưa điện thoại lên nghe, cô ngồi quay lưng lại cửa sổ che rèm kín, chợt một cơn gió thổi qua phất tấm rèm lên, trong tích tắc, ánh đèn trong phòng hắt ra ban công hiện lên một bóng người áo trắng, xõa tóc dài lướt qua. Như có linh tính, Cúc quay lại, nhưng phía sau cô chẳng có gì.
- Alo...alo...Cúc nhăn mặt vì tiếng nhạc chát chúa vọng lại từ bên kia. Thì ra anh ta đã đến buổi tiệc, anh ta vẫn đi dù không có mình, đáng ghét thật. Cúc quát vào máy:
- Anh gọi tôi làm gì? Nhưng đáp lại lời cô là tràng cười lanh lảnh của Kiều, con nhỏ hay đối đầu với cô.
- Sao hôm nay công chúa không tới dự tiệc vậy? Nếu vậy thì hoàng tử để tớ lo cho nhé. Giọng con nhỏ đầy châm chọc...
- Mày....Thu Cúc tức điên khi ngay sau đó Kiều gửi cho cô tấm hình bạn trai cô đang nằm trên người nó đầy khiêu khích. Cô giận dữ vứt điện thoại vào tường, trong cơn giận dữ, cô không hề biết, ngay sau lưng mình, có một ánh mắt đỏ lòm nhìn chòng chọc vào cô sau mái tóc rối bù.
Bà Loan thẩn thờ buông điện thoại, vậy là rõ rồi, rõ hết rồi, đồ phản bội. Bà nhìn mình qua tấm gương lớn trên tủ áo, một người đàn bà ủ dột héo hon, hai con mắt trũng sâu nhìn lại bà. Rồi bà nhìn thấy cảnh tượng chồng bà và tình nhân đang ôm ấp, quấn lấy nhau, bà như đang chứng kiến tận mắt. Bà đưa tay lên ôm mặt. Khoảnh khắc đó, trong căn phòng chỉ có bà cùng nỗi đau tột cùng. Bà lại nhìn vào gương, nhìn vào gương mặt đầy nước mắt của mình trong đó. Nhưng, bà không hề thấy trong tấm gương, lúc đó, còn một thứ nữa đang ở cùng bà, nó ngồi ngay sau lưng bà. Một người đàn bà mặc chiếc áo trắng đẫm máu, khuôn mặt khuất sau mái tóc dài, một khuôn mặt ma quái.
Thu Cúc cất tiếng gọi, nhưng không thấy em gái trả lời, con bé này đâu mất rồi? Lúc nãy nó đi tắm, chẳng lẽ lâu rồi mà chưa ra. Cô bước xuống đi tìm, mỗi khi có chuyện gì bực mình là cô lại tìm em gái, dù con bé chẳng giúp được gì ngoài việc ngồi nghe. Cô nắm tay nắm cửa phòng tắm, cửa không khóa nhưng bên trong có tiếng nước chảy róc rách, chắc là con bé ngủ quên trong bồn tắm.