- Vớ vẩn, bà nói vớ vẩn cái gì thế, vừa nói ông vừa bước vào nhìn, tôi có thấy cái gì đâu nào?
Bà Diệu run rẫy bước đến núp sau lưng chồng, ghé mắt nhìn. Quái lạ, đúng là chẳng thấy gì thật, cảnh tượng kinh hoàng lúc nãy đã biến mất, phòng tắm vẫn sạch sẽ.
- Bà chỉ giỏi thần hồn nát thần tính, thôi đi ngủ sớm cho khỏe.
...
Nửa khuya, Ngọc đang ngủ bổng thấy lạnh, cô cựa mình thì thấy đang nằm một mình trên giường, chị Châu đâu rồi? Cô nhìn quanh thì thấy Châu đang đứng phía cuối giường, trông cô như người bị mộng du, Ngọc định mở miệng cất tiếng gọi thì nhìn thấy một thứ khiến cô không cất nên tiếng. Phía cửa phòng đã mở toang tự lúc nào, bóng áo trắng lúc nãy hiện ra, Ngọc nhìn thấy nó lơ lững trên sàn nhà, trong ánh đèn ngủ chập choạng, cô nhìn thấy nước da trắng bệch trên khuôn mặt khuất sau mớ tóc dài của bóng áo trắng đó. Người cô cứng đờ vì sợ, nhìn chị mình lững thững bước theo bóng trắng đó ra cửa. Mất một lúc, Ngọc mới trấn tĩnh lại, cô rón rén bước ra cửa, nhìn theo chị mình đang đi đến cuối hành lang. Còn Châu, cô thấy trước mắt mình là Nhân, người cô yêu đang vẫy tay gọi cô, cô mừng rỡ, vậy là anh đã trở về bên cạnh cô. Châu đưa tay cho anh nắm, rồi đi theo anh. Hành lang dài heo hút gió, mưa bão vần vũ ngoài kia, nhưng cô chẳng cảm thấy gì.
...
Ông Thành đang ngủ say, chợt ông thấy tay chân lạnh toát, trở mình nhìn sang bên thì không thấy vợ đâu, chổ bà Diệu nằm giờ trống trơn, ông nhổm dậy đưa mắt tìm, thì có thứ gì rơi trên mặt ông ươn ướt, ông đưa tay lên mặt, trong ánh sáng lờ mờ ông chỉ ngữi thấy mùi tanh tưởi của thứ nước nhơm nhớp vẫn đang tiếp tục nhỏ xuống từ trên trần nhà, ông ngước nhìn lên, thì...
Trên trần nhà lơ lững một xác người, máu từ đó nhỏ xuống từng giọt, từng giọt...Ông Thành hét lên....
- Ông ơi! Ông làm sao vậy?
Bà Diệu vừa gọi vừa lay chồng, ông Thành tỉnh dậy, nhìn thấy vợ bên cạnh, thì ra ông chỉ mơ, vậy mà người ông đổ mồ hôi như tắm, tim đập dồn trong ngực.
- Ông nằm mơ thấy gì, mà la hét ghê thế?
- Không...không có gì... ông cố trấn tĩnh, ông không muốn kể cho bà nghe giấc mơ khủng khiếp lúc nãy.
Lúc đó, Ngọc chạy vào kêu lên thảng thốt:
- Ba mẹ! Ra xem chị Châu bị làm sao kìa, chị định nhảy xuống đó...
- Cái gì? Bà Diệu kêu lên, rồi mọi người cùng chạy ra.
Cánh cửa dẩn ra ban công trên sân thượng mở toang, gió lùa vào dữ dội, mưa quất mạnh như xiên vào da lạnh buốt. Châu đứng chông chênh ngoài mưa gió, mắt nhìn ra xa xăm ngoài khoảng không tối đen, mờ mịt, nhưng trong mắt cô chỉ có Nhân, đang vẫy tay gọi cô, bao nhớ nhung dồn nén, cô thì thầm:
- Cho em đi theo anh với...
Chân cô bước lên thành lan can, chới với, bà Diệu gào lên:
- Con ơi...!
Ông Thành lao đến, vừa đúng lúc ôm kịp con gái trước khi cô ngã nhào xuống. Châu kêu lên một tiếng rồi ngất đi.
Bà Diệu cũng vội chạy đến ôm con, cả nhà ướt đẫm trong cơn mưa lạnh, Ngọc thoáng thấy gì đó lướt qua sau khung cữa nhà, là những bóng trắng...
...
Sáng hôm sau mưa tạnh, trời vẫn âm u. Bà Diệu mệt mỏi từ trên phòng con gái bước xuống. Ông Thành ngồi dưới phòng khách nhìn bà.
- Con bé Châu ngủ rồi hả?
- Tôi cho nó uống thuốc, đã đi ngủ rồi, có con bé Ngọc bên cạnh nữa.
- Tôi có gọi cho bác sĩ, ông ấy bảo có thể con bé bị mộng du.
- Mộng du? Bà Diệu hỏi lại. Trước giờ làm gì có chuyện này.
Ông Thành im lặng không đáp, bà se sẽ nói:
- Từ lúc đến nhà này nó mới bị, hay là...
Ông Thành ngắt lời:
- Bậy! Bà cứ hay nghĩ lung tung, mấy đứa nhỏ nghe được thì...
Tiếng chuông cửa vang lên dừng lời nói của ông, ông ra mở thì nhìn thấy ông Lộc. Lúc tối lũ chó nhà ông Lộc cứ hướng sang căn biệt thự này mà sủa inh ỏi, lấy làm lạ, nên sáng nay ông Lộc sang thăm. Hai người ngồi uống trà, nói vu vơ vài câu chuyện. Ông Lộc vui miệng hỏi:
- Sao anh biết căn nhà này mà mua?
Ông Thành thở dài:
- Do em họ tôi giới thiệu, nó chuyên kinh doanh bất động sản. Đúng lúc tôi đang cần một nơi như thế này nên đồng ý luôn. Gía cả cũng tốt, vì chủ trước muốn bán gấp để sang nước ngoài định cư.
- Vậy sao? Anh nghe giới thiệu vậy à? Anh có gặp người chủ trước chưa?
- Thì do thằng em nó lo hết, người nhà nên tôi cũng tin tưởng, cũng chưa gặp người đó.
Bà Diệu nãy giờ vẫn yên lặng, chợt lên tiếng:
- Anh có biết gì về gia đình người chủ trước ở đây không?
- Ờ... Ông Lộc ngập ngừng...dường như không muốn nói...tôi cũng không biết rõ lắm...
- Anh là hàng xóm, chắc cũng biết gì đó chứ? Bà Diệu nói tiếp, dù ông Thành tỏ ý không bằng lòng.
- Nói thật với anh. Mấy ngày nay ở đây xảy ra nhiều chuyện lạ lắm. Tôi cảm thấy không an tâm chút nào.
Đoạn, bà kể cho ông Lộc nghe những chuyện đáng sợ xảy ra với gia đình mấy ngày nay.
- Thật tình ông nhà tôi không tin những chuyện này, nên tôi muốn hỏi xem liệu những người ở đây lúc trước có gặp chuyện gì không.
Ông Lộc yên lặng, trầm ngâm một lúc:
- Tôi cũng không tin, nhưng...quả là có những chuyện mà tôi không giải thích được. Trước khi anh chị đến đây cũng có vài người đến, nhưng cũng chỉ dăm bữa nửa tháng là vội dọn đi luôn. Tôi cũng nghe họ kể lại những chuyện như chị vừa kể.... Thật ra... từ lúc người chủ đầu tiên mất...đến nay... Ông Lộc ngập ngừng...tỏ vẻ bối rối...thật tình tôi không muốn nhắc đến chuyện này, cũng đã một thời gian lâu rồi...anh chị lại mới dọn đến mà kể ra thì...
- Anh cứ kể đi, không sao đâu. Ông Thành nói.
Ông Lộc trầm giọng:
- Chủ đầu tiên, cũng là người xây nên khu biệt thự này là một ông chủ chuyên kinh doanh gỗ quí, cái xưởng làm mộc phía sau nhà cũng xây cùng lúc đó. Gia đình làm ăn ngày càng phát đạt, giàu có tiếng tăm một vùng. Vậy mà,...vào một đêm, bọn cướp vào giết hết cả nhà, không còn một ai sống sót. Lúc phát hiện ra thì đã muộn rồi, chẳng còn cứu được ai.
- Họ bị giết hết à? Bà Diệu run run hỏi.
- Chết hết, đều bị bọn cướp cắt cổ. Ông Thành rùng mình khi nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng đó, khắp nơi đều đầy máu.
Hai vợ chồng ông Thành nhìn nhau. Ông Lộc vội nói:
- Chuyện này xảy ra lâu rồi, những người sau này đến ở, họ cũng mời thầy về cúng nhiều lắm rồi.
- Nhưng anh nói cuối cùng họ cũng rời đi mà. Bà Diệu run giọng.
- Ừ,...À... Ông Lộc lúng túng, ông chẳng biết nói thế nào nữa.
.....
Tiễn ông Lộc về, lúc quay lại thì ông thấy vợ đứng ở cửa, gương mặt đầy lo lắng.
- Tôi thấy sợ quá ông ạ, hay mình về lại nhà cũ đi, ông cũng thấy chuyện đêm qua rồi đó, con bé Châu lại bị như vậy, tôi không yên tâm. Bà khẩn khoản nhìn chồng.
Ông Thành suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
- Tôi sẽ đưa ba mẹ con về lại nhà cũ vậy, bà lên kêu tụi nó sắp xếp đi.
Bà Diệu vội chạy vào, ông Thành thở dài nhìn xung quanh, ông chợt nhớ tới giấc mơ kinh hoàng lúc tối.
...
Gia đình ông Thành ra xe rời đi lúc chiều muộn, lúc sắp bước lên xe mọi người nhìn thấy bà già điên lởn vởn ngoài hàng rào lẩm bẩm gì đó, thấy mọi người ra xe, bà ta liền sán đến:
- Đúng rồi...đi đi...đi xa khỏi nơi đây...trước khi họ nổi giận, đây là nhà của họ, họ không cho ai vào đâu...
Bà Diệu vội đưa con gái lên xe, đóng cửa lại, giục chồng lái đi nhanh. Châu và Ngọc ngồi phía sau, chợt Ngọc thấy chị mình quay nhìn lại, đưa tay lên vẫy vẫy... cô liền nhìn lại, cô thấy một thứ khiến cô nỗi gai óc vì sợ , trên ban công, dưới bóng màn đêm đổ xuống, lờ mờ một bóng áo trắng đứng nhìn theo, ở căn nhà bóng đêm đã bắt đầu che phủ, một màn đêm tối tăm, đi một đoạn xa, bên tai cô vẫn nghe văng vẳng tiếng la hét kinh hoàng từ căn nhà đó...
Trang Bảo DNP/S: Đây là truyện tác giả viết cùng lúc với Biệt Thự Máu, nên có vài đoạn khá giống nhau, có thể gọi Biệt Thự Máu 2 là anh em sanh đôi với Biệt Thự Máu, haha...
.