Nhiều khi anh cũng chẳng thể hiểu nổi sao mình lại yêu vợ mình, phải chăng tình yêu là một sự tình cờ nào đó hay cái bài hát đó nó vận vào anh.
***
- Béo, béo, anh bảo.
- Nói gì nói đi, mà gọi ai là béo đấy hả?
- Móc hàm vội cũng cả tạ, chả nhẽ lại gầy.
- Thích chết đây, hôm nay tha cho, có gì nói mau, lại đòi tiền mua lồng chim chứ gì. Tiền gì thì còn đưa chứ tiền đấy là ne vờ, ne vờ nghe rõ chưa. Bao nhiêu con rồi còn chưa đủ hay sao, kêu với hót có hay ho gì đâu chả tổ nhức tai hàng xóm láng giềng rồi họ chửi cho, chưa kể cái đống nó thải ra tôi lại phải dọn chứ ông lúc nào cũng cắm đầu vào cái máy tính có chịu làm gì bao giờ.
- Chim chiếc gì, chuyện khác.
- Nói mau đi bố trẻ, hôm nay bố cứ loằng ngoằng thế, sốt cả ruột.
- Đây nè, anh đọc cho nghe: Bạn hãy viết một câu chuyện kể về tình cảm và những kỷ niệm đáng nhớ nhất giữa bạn và vợ. Phần thưởng lớn phết chả ít đâu. Chuyện vợ chồng mình cũng thi vị chả kém ai, ta làm bản biết đâu trúng giải có mà cả nhà ăn nhoè.
- Ôi giời, viết với chả lách, nhàn quá hoá rồ đây mà, có rảnh thì giặt hộ vợ cái đống quần áo kia đi kìa. Trông cho tôi nồi cá, tôi mới bắc trên bếp đấy, tôi qua chỗ mẹ đón con, rồi xem tết tư, giỗ chạp ra làm sao. Cuối năm bao nhiêu việc phải lo mà ông thì đầu óc cứ bay bổng, cứ coi như là chẳng phải chuyện cuả mình.
- Sao người em phì nhiêu mà tâm hồn cằn cỗi vậy nhỉ.
- Hết cái thời mộng mơ rồi bố trẻ, nhớ trông cho tôi nồi cá đấy, cứ như mấy lần trước thì đừng có trách.
- Thì anh viết, lúc đoạt giải, tiền nhiều ngửa tay ra xin, đây là đây không cho.
- Bố cứ thích đếm cua trong lỗ, đây cũng chả thèm.
Tiếng xe máy của vợ nhỏ dần, bây giờ chỉ còn anh và lũ chim đang ríu rít hót.
- Mình với cái mụ béo nhà mình quen nhau như thế nào nhỉ, để nhớ lại xem nào, khó ăn đây, chà chà nhớ ra rồi.
***
Hôm đó là một buổi office guitar, anh lên hát vì bị bạn bè đẩy lên. Gọi là cũng có chút món nghề nhưng anh thì toàn đánh lung tung, nhip điệu chẳng vững rồi cũng không chịu học thuộc lời bài hát bao giờ. Có hai bài hát anh rất thích bởi nghe nó dễ thương, đánh lại dễ, cứ fox 2/4 bùm chát bùm chát, hợp âm không nhớ thì cứ đô trưởng mà ấn. Mà ở những chỗ "hát cho nhau nghe" thế này thì cần là cần lửa, cần đứa nào gào to thét lớn cho không khí vui vẻ chứ nào ai người ta quan tâm đánh giỏi guitar tới mức nào, biết bao nhiêu hợp âm đâu mà phải sợ, nghĩ thế anh xách đàn lên hát.
- Sau đây mình xin gửi tới cả một chùm các ca khúc về vợ do nhạc sĩ Hồng Thuận sáng tác.
Khi anh vừa kết thúc bài "Ngày mai tôi sẽ lấy vợ rồi" chuyển sang bài hai "Bà xã ơi bà xã", đúng cái đoạn anh đang cao hứng, ngất ngư:"em của tôi tròn tròn, da của em giòn giòn" thì có một con béo nhảy lên múa phụ hoạ. "Toi đời, hay nó lại tưởng là mình thích những mẫu sô mô như nó đây" – Anh nghĩ thầm trong đầu.
Khán giải ở dưới thấy thế hò hét, vỗ tay ầm ĩ.
Con béo này nhảy cũng ác thật, chiến thì chiến chứ sao phải xoắn.
- Hết rồi nhé cả nhà.
- Hát tiếp đi, tiếp đi. Đang hay thì đứt dây đàn. – Khán giả ở dưới hô lên. Mấy thằng bạn hắn thì cười tủm tỉm, nháy nháy mắt, dơ ngón tay cái lên hàm ý: em này ngon đấy, quất thôi.
- Chỉ có hai bài mà.
- Thế mà bảo là một chùm các ca khúc về vợ.
- Hai quả là một chùm rồi đấy. - Hắn cười rồi vác đàn đi xuống.
Cái con béo lúc nãy khi anh còn đang kì kèo với mọi người thì nó đã xuống ngồi chỗ bọn bạn nó rồi.
- Chiến đi mày, quả này thì vớ bẫm nhé. - Mấy thằng bạn anh vỗ vào vai anh rồi phá lên cười.
- Thôi, nuốt không trôi đâu. – Nói với đám bạn mà mặt anh đỏ ửng.
Đó là lần đầu tiên anh và vợ quen nhau, sau này còn gặp nhau nhiều lần ở những buổi office guitar như vậy nữa. Anh chỉ nhìn qua thôi là biết rồi, dân IT chính hiệu, cặp kính dày cộp, tóc tai bù xù, dáng người mảnh khảnh. Mỗi khi MC giới thiệu cặp Đô La lên hát là ở dưới thích thú lắm, cứ hò hét rồi vỗ tay cổ vũ. Đô là tên anh, còn La là tên của vợ. Mọi người thích không phải do vợ chồng anh đàn giỏi hát hay mà thích ở đây là sự tương phản giữa một người béo và một người rất gầy, thích bởi sự luôn cháy hết mình trên sân khấu.
Nhiều khi anh cũng chẳng thể hiểu nổi sao mình lại yêu vợ mình, phải chăng tình yêu là một sự tình cờ nào đó hay cái bài hát đó nó vận vào anh. Chỉ gặp nhau mấy lần, nói chuyện thấy hợp hợp, rồi có cảm tình với nhau, rồi yêu nhau, rồi lấy nhau. Mỗi khi nhớ lại anh thấy mọi thứ như vẫn còn nguyên vẹn, mỗi đồ vật trong nhà đều làm anh phải bật cười mỗi khi nhớ đến.
Lấy nhau được mấy tháng thì anh xin bố mẹ ra ở riêng cho tiện đường đi làm. Vợ chồng dành dụm, tiết kiệm cũng gọi là có tí để sắm sửa những đồ dùng trong gia đình. Hôm mua cái tủ lạnh, anh bảo chỉ mua cái vừa vừa thôi, còn vợ anh nhất quyết bảo phải mua cái to, vợ bảo tôi đồ sộ thế này mà cái đó nhỏ tí thì làm sao đủ chỗ tích trữ đồ ăn cho tôi. Rồi khi thấy anh bê cái tủ con ì ạch lên cầu thàng thì vợ bảo để đấy vợ vác cho, còn trêu anh nữa chứ.
- Đúng là đồ sên, lấy chồng tưởng nhờ chồng hoá ra nặng đũng quần.
- Em có thấy ai người ta miêu tả Gia Cát Lượng mà cơ bắp to như Lý Đức bao giờ chưa?
- Gia Cát Lượng nào?
- Gia Cát Lượng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa bên Trung Quốc ấy.
- Quốc với chả Quốc, đá cho phát thì chết tươi cả Quốc với Lượng bây giờ.
Có hôm anh thấy vợ hí hửng, cười toe toét.
- Hôm nay em đi chợ mà ai cũng khen em là phúc hậu anh nhé.
- Thế mà cũng tớn lên, người ta nói thế ý bảo mẹ trẻ là béo đấy mẹ trẻ ạ.
- Béo cũng được, cứ khen là thích đã. Tốt gỗ hơn tốt nước sơn.
- Thời buổi này người ta thích nước sơn hơn.
- Người ta hay là anh? Này đừng có tơ tưởng con nào nhé, tôi mà biết chỉ cần đè phát là chết cả đôi.
Rồi anh nhớ khi đang bù đầu trong một đống số má thì vợ nũng nịu bảo:
- Anh, đánh guitar cho em hát bài này.
- Bài nào? Chiều mẹ trẻ luôn, giải lao tí cũng được.
- Đường Cong.
- Đường Cong nào cơ?
- Đường Cong của Thu Minh ý, biết rồi còn cố mà hỏi nữa.
- Ý chết, sợ thế, ba vòng bằng nhau mà lại hát đường cong.
- Biết người ta béo rồi, kệ em. Béo này là béo đẹp, béo khoẻ, béo xinh nhá. Nhiều người còn muốn béo như em cũng chẳng được đâu.
Anh nhớ nụ cười của vợ khi anh nói:
- Đêm qua tí tắt thở em ạ, cả cái cột đình gác lên chứ có ít đâu.
- Thế sao không bỏ chân em xuống.
- Thôi để cho mẹ trẻ gác tí, bỏ xuống sợ mẹ trẻ lại thức giấc. Đây chịu khó ôm cột đình ngủ cũng được.
Anh không biết những cặp vợ chồng khác như nào nhưng vợ chồng anh lúc nào cũng vui, ít khi giận nhau. Người gầy người béo, hình như có một sự bù trừ nào đó thì phải, vợ chắc chắn là một mảnh ghép phù hợp với anh nhất.
Chấm, phù phù, cuối cùng cũng đã xong. Không ngờ mình viết cũng ác ra phết, thế mà mụ béo cứ chê mình khô khan. Làm gì có ai trên cái quả đất này yêu vợ bằng mình, béo thế mà mình yêu được mới sợ chứ, béo cũng có cái hấp dãn của béo, mụ mà gầy có khi mình đã chẳng yêu.
- Anh, ra cầm hộ đồ vào cho em với.
Mụ béo đã vế. Chêt cha nồi cá, quả này thì chết với mụ rồi.
- Đã dặn đi dặn lại là trông cái nồi cá cho em với mà bây giờ thì mùi khét lẹt, ăn rồi cứ cắm mặt vào cái máy tính.
- Cái gì đây, mụ béo, á à, dám gọi vợ là mụ béo, cả con béo nữa chứ.
- Thấy anh viết hay không?
- Nồi cá để đấy tí tôi tính tội, ra đây viết ngay vào cho tôi: Nếu có kiếp sau anh vẫn tình nguyện yêu vợ.
- Cái này là bắt ép chứ tình nguyện gì.
- Tình nguyện hay bắt ép?
- Á, á, tình nguyện, tình nguyện.
- Ba lại bị mẹ xách tai rồi. hề hề
- Còn cười nữa, vào đây cứu ba mau con trai.
Trịnh Vương HQ
vợ chồng trẻ (50)