Tôi thấy mình càng lúc càng bị thu nhỏ lại, những màu sắc trên cơ thể nhạt dần rồi biến mất.
Cuối cùng, tôi phát hiện mình chỉ còn là một vệt máu đỏ sền sệt.
Tôi đang trôi tuột.
Tôi đang rơi.
Về phía không người chào đón.
Tôi còn nghe tiếng của mẹ, không phát ra bằng lời. Phải chăng từ tâm thức?
* * *
"Tạm biệt con của mẹ, đứa con mà mẹ biết mình sẽ không bao giờ có cơ hội thấy mặt. Con có hiểu cho mẹ không? Con có thể tha thứ cho mẹ không? Mẹ biết có lẽ điều đó quá xa vời đối với mình. Không phải vì muốn tiếp tục được sống bên cạnh người đàn ông đó mà mẹ bỏ con. Nhưng mẹ bất lực rồi. Mẹ không thể ê chề mang cái bụng to tướng lên giảng đường. Mẹ làm sao có thể chăm con khi mình còn gánh trên vài hai năm học đằng đẵng. Mẹ sẽ kiếm đâu ra tiền để nuôi nấng con thật tốt.
Không thể cho con một cuộc sống tốt đẹp, một gia đình đầm ấm. Thôi thì con hãy ra đi, cứ xem như mẹ con chúng ta chỉ có duyên với nhau đến đây thôi. Nhưng dầu thời gian ít ỏi, dầu chưa thể ôm ấp con, mẹ cũng đã cảm thấy hạnh phúc khi suốt hai tháng nay được bên con mỗi ngày. Mẹ xin lỗi con!
Con hãy đi tìm một xứ sở khác, tốt đẹp hơn. Mai nầy ở cuộc sống mới, mẹ mong con sẽ hạnh phúc, đừng vấp ngã như mẹ, nghe con!".
Vĩnh Thông
vợ chồng trẻ (50).