Từ khi nó sinh ra đã không có ngày sinh nhật. Kể cả trong giấy khai sinh. Lúc nhỏ nó chẳng quan tâm tới vì cuộc sống của nó khá là dễ chịu. Bố nó luôn yêu thương và tặng nó cuộc sống no đủ mà nhiều đứa bạn nó phải thòm thèm.
***
Mẹ nó mất đã lâu. Nghe bố nó bảo là mất trong một cơn bạo bệnh khi nó còn nhỏ. Nó buồn, thằng nhóc 7 tuổi như nó thèm khát một vòng tay ấm áp của mẹ, khát bầu sữa nóng, khát tình cảm mẫu tử thiêng liêng mà ai trong cuộc đời cũng có. Trừ nó, nó nghĩ vậy.
Lớn lên một chút, nó bắt đầu thắc mắc về ngày sinh nhật. Nó hỏi bố nó, bố nó bảo ngày xưa sinh nó ra bố nó quên ghi. Nó hỏi ông bà, nhưng ông bà nó giờ già lắm rồi, đến ngày sinh của họ còn không nhớ sao mà nhớ ngày sinh nó được. Nó ấm ức, tức tối, giận dỗi.
Nó tự so sánh mình với bạn bè. Nó bảo sẽ giận bố tới khi nào nó biết được ngày sinh của nó. Ông bố cười xòa "Con cứ chọn một ngày trong năm làm ngày sinh đi". Đầu óc non nớt của nó bừng tỉnh, nó cười khanh khách "Thế mà con không nghĩ ra". Rồi ôm bố nó hun chùn chụt.
Đêm về, ông lặng lẽ ngồi rít thuốc. Từng làn khói trắng lan tỏa khắp phòng, thỉnh thoảng ông lại hé nhìn vào buồng. Nó vẫn ngủ say và nở một nụ cười đáng yêu đến nao lòng. Ông chợt giật mình, điện thoại bật sáng báo tin nhắn đến.
"Em muốn cùng anh chia sẻ mọi chuyện trong cuộc sống và làm một gia đình hạnh phúc, sao anh cứ mãi né tránh em ? Em cũng tự biết em không đến nỗi tệ, em cũng rất thương anh và con anh. Anh không thể dành cho mình một cơ hội à? Vợ anh mất 8 năm rồi. Anh cứ gà trống nuôi con mãi vậy sao?"
Ông nở một nụ cười méo mó. Điếu thuốc trong tay đã tàn từ khi nào, hơi nhựa bốc lên từ đầu lọc khen khét. Một dòng thông báo trên điện thoại hiện lên, ông cất vào trong túi.
"Detele : Message 1″
Ngày giỗ mẹ nó, bố nó dắt nó đi mua một bộ áo quần thật đẹp. Nó thích lắm. Và ngày giỗ mẹ nó luôn là ngày nó hạnh phúc nhất, trong đầu óc non nớt của nó đâu nghĩ được xa xôi bao giờ... Bố nó bảo, bố yêu cả mẹ và nó. Giờ mẹ không còn nữa thì chỉ có con nhận quà thôi. Nó cười toe toét.
"Nhưng mà con vẫn thích có mẹ hơn bố ạ"
Ngày qua ngày, nó lớn dần lên, nó đã có bạn gái. Nó đã quên hẳn ngày sinh nhật của mình. Nó tập tành hút thuốc, đi bar. Với khuôn mặt nam tính và cao trên 1m8 xung quanh nó không bao giờ thiếu bạn bè. Nhưng nó chưa bao giờ thấy thỏa mãn với cuộc sống giàu sang mà bố nó cật lực mang lại, nó thèm khát vượt qua cái giới hạn mà bố nó đặt ra. Đỗ đại học, bố nó mở một bữa tiệc ăn mừng với bạn bè nó và họ hàng. Trong bữa tiệc đó, nó chỉ cúi mặt ăn, không ai nhớ tới thậm chí cũng không biết được mục đích của bữa tiệc này để làm gì, trừ bố nó.
"Cha tự hào về con"
Nó ngước mắt lên nhìn ông. Cười nhẹ.
Vài ngày sau, khi đang phê thuốc trong bar. Nó cảm một bàn tay lôi nó xềnh xệch ra ngoài. Trong cơn phê thuốc, nó đấm người đó một cái. Bàn tay tuổi 18 quá mạnh so với sức lực một người trung niên 48 tuổi. Bố nó gục xuống.
Vài ngày sau, lúc bố nó tỉnh dậy trong bệnh viện thì người giúp việc báo tin là nó đã bỏ nhà đi. Không lấy bất cứ thứ gì ngoài ít áo quần. Điện thoại nó cũng bỏ lại. Đôi mắt ông nhòa lệ.
Mười hai năm sau. Nó quay về nhà, bây giờ nó đã là một doanh nhân thành đạt, chủ một công ty chuyên sản xuất sản phẩm cho trẻ em, đóng giả ông già noel và tổ chức sinh nhật trọn gói. Nó vẫn canh cánh nỗi đau trong tim, ngày giỗ mẹ nó tìm về lại ngôi nhà thân thương. Tổ ấm xưa của nó giờ tồi tàn đến đau lòng. Vẫn cánh cửa gỗ đấy bây giờ lấm tấm rêu xanh. Hàng rào giờ đã rỉ sét, khu vườn không ai chăm sóc cỏ mọc um tùm. Nó chạm nhẹ vào chiếc xích đu cũ kĩ.
"Cọt kẹt cọt kẹt"
Nó cười buồn, hồi tưởng lại những kí ức đã qua. Nó đẩy cửa, không khóa. Trên bàn thờ mẹ nó khói hương nghi ngút. Một giọng nói trầm đục vang lên.
"Phải con không ?"
Đôi mắt nó chùng xuống, phút giây tình phụ tử nối lại sao đau đớn quá. Ông giờ đã già, nằm trên chiếc phản gỗ đã lên dầu đen bóng. Nó không nói gì, bước lại gần. Nắm lấy đôi bàn tay chai cứng xương xẩu của ông. Nó muốn nói nhưng không thể cất lời, nó biết ông đã yếu lắm rồi.
"Con à, tâm nguyện của cha đã đạt được. Cha đã để dành lại toàn bộ vốn liếng của cả cuộc đời cho con, tất cả trong số thẻ ngân hàng sau bài vị của mẹ. Cha biết cha sắp ra đi rồi..."
Đôi mắt nó mờ đi... Đôi môi cố kìm nén xúc cảm đang trào dâng trong lòng.
"Cha muốn nói với con một điều cha đã day dứt từ lâu. Mẹ con ngày xưa rất yêu cha và con. Mẹ con là một phụ nữ tuyệt vời mà suốt cuộc đời cha không thể nào quên... Cha yêu mẹ con, và yêu con nữa. Rất rất nhiều"
Ông thở dốc, nó vội vàng vuốt ngực cho ông, nó cảm nhận từng hàng xương trên cơ thể ông như đang vuốt ve bàn tay nó...
"Mẹ con ngày xưa, lúc sinh ra con. Đã đánh đổi mạng sống của mình để giữ lấy con. Lúc con cất tiếng khóc chào đời cũng là lúc mẹ con mỉm cười, ôm con lần cuối và bỏ cha con mình đi xa..."
Bàng hoàng, nước mắt trào ra. Nó nhớ về ngày xưa, những ngày giỗ của mẹ cha nó đều dẫn nó đi mua đồ, ôm nó và dẫn nó đi ăn kem.
"Cho cha được ôm con lần cuối..."
Nó òa khóc, nó ông chặt lấy ông trong chút nỗ lực cuối cùng để giành giật chút hơi ấm của cha nó với thần chết. Nó gào lên trong tuyệt vọng, gương mặt nó đẫm nước mắt, nó úp mặt vào thân hình gầy xương đã dõi theo nó suốt 30 năm cuộc đời.
"Cha ơi đừng bỏ con, cha ơi. Cha ơi con trai của cha đây mà"
Ông mỉm cười, xoa đầu đứa con thân thương của mình, trên khóe mi đen sạm vì nắng gió, vì nỗi đau cuộc đời của ông chảy dài hai dòng nước mắt.
"Cha tự hào về con"
9 năm sau. Ngày giỗ của bố mẹ nó. Đứa con 7 tuổi ngây ngô hỏi
"Cha ơi sinh nhật của cha là ngày nào ?"
Nó mỉm cười xoa đầu đứa con, quay đi để che hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má.
"Con chọn cho cha một ngày được không ?" —
trái tim bị tổn thương (189)
chuyện về mẹ (43)