Snack's 1967
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Gia đình
↓↓

Lời xin lỗi muộn màng

13-06-2016
A
A
A
A

Thím lấy diện thoại gọi cho Tuân, thím kể cho cậu nghe và báo tin mẹ cậu đã mất. Khi nghe thím nói, chân tay cậu bủn rủn, cái điện thoại trên tay rớt xuống, mặc kệ ngoài kia đang mưa, cơn mưa như thầm trách cậu sao quá vô tâm, mẹ bệnh nhưng không về thăm, cậu chạy nhanh ra bến xe, bây giờ cậu chỉ mong về nhà nhanh một chút để được nhìn thấy mẹ.

Trên xe, cậu đã tự trách mình, tại sao lại đối sử với mẹ như vậy, mẹ đã nhọc nhằn nuôi cậu ăn học và lớn khôn, khi cậu muốn cái gì mẹ cũng đều chiều cậu mặc dù nhà rất nghèo, vậy mà khi lên thành phố, cậu mãi ham vui mà quên đi người mẹ hiền ở quê nhà. Bây giờ cậu chỉ muốn có hai từ giá như, giá như lần trước Hà gọi, cậu nên về, giá như hồi đó cậu không đua đòi theo bạn bè. Nhưng giờ nói cũng có được gì nữa đâu, vẫn chỉ còn lại hai từ giá như. Bây giờ có hối hận về lỗi lầm của mình cũng muộn rồi.

Vừa về đến nơi Tuân bỗng nhìn thấy bóng người quen thuộc nằm bất động trên giường, còn đứa em gái thì đang nằm khóc nức nở... Cậu vội vàng chạy tới quỳ xuống ôm chầm lấy mẹ, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Hà đứng lên nắm lấy tay cậu lay lay, miệng luôn nói:

"Tại anh, tất cả là tại anh hết. Anh có biết mẹ nhớ anh như thế nào không, hả? Mẹ nhớ anh đến nổi, trong cơn mê mẹ còn gọi tên anh, và trước lúc nhắm mắt mẹ vẫn gọi tên anh đó anh biết không? Em có điện thoại kêu anh về rồi mà, lúc đó nếu anh về, có thể bệnh của mẹ sẽ tiến triển đó, tại sao? Tại sao lại không về, tại sao vậy...huhu"

Cậu càng khóc to hơn khi em gái luôn nói lỗi tại mình, nếu mà lúc đó cậu về thì mẹ sẽ không phải nằm đây sao? Trời ơi, lỗi tại cậu sao?

"Mẹ...con về rồi nè, mở mắt ra đi mẹ ơi... Mẹ!". Cậu gào thét trong cơn mưa.

***

Sáng sớm ngày mai, hai anh em và mọi người đưa bà về nơi an nghỉ cuối cùng, trong ngày hôm đó, Hà đã ngất lên ngất xuống, một mực không chịu cho người ta đem mẹ đi. Sau khi chôn cất bà, Tuân ngày càng trở nên mặc cảm, miệng thì luôn nói lỗi tại mình. Ngày ngày cứ như người mất hồn, cứ ra bờ biển ngồi đó mấy tiếng đồng hồ mới chịu vào nhà, hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng hôm nay cậu tâm sự với biển.

"Mẹ à! Con muốn nói một lời xin lỗi, dù biết đã muộn rồi nhưng con vẫn muốn nói, con xin lỗi mẹ, con nợ mẹ, mẹ ở nơi đó tha lỗi cho thằng con bất hiếu này nhe mẹ, con sẽ thay mẹ chăm sóc em Hà. Mà mẹ ơi, con quyết định rồi, tuần sau con sẽ dẫn em Hà lên sài thành, con sẽ kiếm tiền nuôi em và sẽ xin cho em vào một trường tư để dạy học, mẹ đừng lo nhé".

"Con xin lỗi!".

"Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc

Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không."



truyện buồn (47).

↑↑ Lượt xem: 112
<< 1 2
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617