Nửa đêm, tôi có cảm giác có một bàn tay ấm áp nào đó đặt lên trán tôi cùng với một ánh mắt hiền từ...
Sáng dậy, tôi hạ sốt. Anh Khánh đem vào phòng tô cháo nghi ngút khói.
"Đỡ chưa?"
Tôi không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại, là câu hỏi mà tôi mong muốn được biết đáp án.
"Mẹ đâu anh?"
"Ở cơ quan, dạo này mẹ bận lắm, họp hành triền miền."
Lòng tôi chùng xuống, gần như là thất vọng. Tôi cứ nghĩ khi tôi ốm, mẹ phải là người lo lắng cho tôi mới đúng.
"Ăn cháo rồi nghỉ ngơi đi, anh sẽ sang lớp em xin phép cho."
Tôi cầm tô cháo, ăn từng muỗng. Nước mắt tôi nhỏ xuống tô cháo, tôi ăn luôn cả giọt nước mắt ấy. Cảm thấy miệng đắng ngắt, có điều gì đó nghẹn cứng nơi cổ họng. Ngay cả cháo cũng nuốt không trôi.
Buổi tối chủ nhật, sau một ngày tôi hết bệnh, mẹ đột nhiên gõ cửa phòng tôi.
"Con khỏe chưa?"
"Khỏe ạ!"
Tôi rất muốn hỏi mẹ tại sao lúc con ốm mẹ lại không chăm sóc cho con, mẹ lúc nào cũng chỉ có công việc, mẹ có bao giờ nghĩ đến con đâu nhưng cổ họng tôi khô rát khiến lời nói không thành câu.
Mẹ liếc về phía chậu xương rồng, hỏi tôi. "Con vẫn tưới chúng mỗi ngày chứ?"
Tôi ấm ức. "Mẹ thật vô lý, xương rồng vốn dĩ không thể ra hoa được."
"Ai bảo con thế?"
"Trong sách báo nói như thế."
Mẹ tôi vẫn điềm nhiên, thậm chí tôi còn nhìn thấy trong đáy mắt người lóe lên tia cười. "Sao con không kiên nhẫn một chút? Chăm sóc một cái cây cũng giống như giải một bài toán khó, phải nhẫn nại làm từng bước một thì con mới thành công. Con nên học cách kiên nhẫn đi."
Ngừng một lát mẹ nói tiếp hay nói đúng hơn là ra điều kiện. "Thôi được, mẹ sẽ cho con cơ hội cuối cùng, nếu tháng này con lọt vào Top 100 của trường thì mẹ sẽ trả quyền tự do cho con. Còn nếu con không làm được thì đừng bao giờ nghĩ đến việc lấy lại cái laptop nhé!"
Tôi đập đầu vô gối, chỉ muốn đi đâu đó thật xa. Cuộc sống chỉ có mỗi việc học thì thật là nhàm chán. Bảo tôi hái sao trên trời còn dễ hơn là bắt tôi phải học để lọt vào Top 100. Với một học sinh đứng hạng bét toàn trường như tôi thì đó là vấn đề vô cùng nan giải.
Bỗng tôi ngồi thẳng người lên, nhớ lại điều kiện của mẹ khi nãy, chỉ cần nằm trong Top 100 thôi tôi sẽ được tự do thoải mái chơi bời. Cứ nghĩ đến việc hơn hai tháng nay không được vào facebook, tôi lại tiếc đứt ruột cho cái laptop bị mẹ tịch thu. Muốn được tự do chẳng còn cách nào khác là tôi phải thực hiện đúng như lời mẹ nói.
Tôi học ngày đêm đến nỗi hai mắt thâm quầng. Do tôi bị mất căn bản khá nhiều môn nên việc cố gắng của tôi rất thảm hại. Trên lớp tôi chẳng tiếp thu được bài giảng nào ngay cả các công thức toán học đơn giản. Từ lâu tôi có thèm ngó ngàng gì tới sách vở đâu. Tôi nằm ườn ra bàn, thở dài não nuột. Liếc nhìn đồng hồ, tivi đang phát phim hoạt hình tôi thích. Tôi chắc lưỡi, lại bỏ mất một tập.
Có tiếng mở cửa phòng, anh Khánh đặt xuống bàn học tôi ly sữa còn nóng hổi.
"Vất vả quá nhỉ?" Anh cầm lấy một quyển vở của tôi lật qua lật lại.
"Sữa này..."
"Là anh pha đấy."
Thực sự tôi không muốn tin cho lắm. Lần trước bỏ tiền túi ra mua bánh giò cho tôi, lần này lại tự nguyện pha sữa cho tôi. Cảm thấy thật đáng nghi.
Anh Khánh lấy vở đánh nhẹ vào đầu tôi. "Làm bài đi, ngẩn ngơ gì nữa, đừng phụ lòng tốt của mẹ đấy."
"Mẹ chẳng thương em một chút nào hết, biết em học yếu mà cũng chẳng mời gia sư đến dạy kèm." Tôi uất ức nói toẹt ra hết.
"Em..."Anh Khánh nhìn tôi trừng trừng. "Em thật là ấu trĩ, rồi sau này em sẽ hiểu mẹ đã vì em như thế nào."
Trước khi quay đi anh còn nói với tôi có bài nào không hiểu thì cứ tìm anh. Tôi thà tự mày mò, nghiên cứu còn hơn là nhờ anh Khánh giảng giải. Anh ấy mà giảng thì dù tôi có mười cái đầu thông thái cũng chẳng hiểu nữa là.
***
Giờ ra chơi, tôi chạy vù ra bảng thông báo xem kết quả thi cuối kỳ. Mắt tôi tròn xoe khi nhìn thấy tên mình nằm ở vị trí 120. Tuy không lọt vào trong Top 100 nhưng từ mức 200 tôi đã vọt lên đứng thứ 120, tăng những 80 hạng. Đối với tôi – một học sinh kém thì con số 80 đó là quá lớn. Tôi hí hửng về khoe mẹ, chắc chắn mẹ sẽ rất vui cho mà xem.
Cũng trong thời gian này, anh Khánh tôi bị tụt hạng từ thứ nhất xuống còn thứ năm. Một thiên tài như anh Khánh mà tuột dốc, điều này khiến ai nấy đều sững sờ, kinh ngạc. Giống như lần trước mẹ không hề xem qua giấy tăng hạng của tôi mà chỉ lo quát mắng anh Khánh. Biết anh tụt hạng, mẹ rất giận dữ. Tối đó mẹ không nấu cơm khiến cho ba bố con tôi phải tự nấu mà ăn. Cơm canh nhạt nhẽo. Thế mới biết tầm quan trọng của mẹ.
Trong bữa ăn, tôi cau mày nhìn anh Khánh. "Tại anh mà mẹ không xem bảng điểm của em. Mà anh xuống hạng, lạ thật đấy."
Anh Khánh không nói gì, khuôn mặt ủ rũ, lặng lẽ nhai cơm. Được một lúc anh bỏ lên phòng, chén cơm còn dở, hình như chưa động đũa vào.
Sáng sớm hôm sau, tôi thấy tờ giấy bảng xếp hạng của mình nằm ở dưới gầm bàn. Không biết gió thổi hay có bàn tay nào đó quăng chúng xuống dưới đó. Tôi khom người nhặt lên cùng lúc mẹ từ nhà bếp đi ra. Bao nhiêu tủi hờn, tôi xổ ra hết.
"Mẹ thật quá đáng, mẹ chỉ xem bảng điểm của anh Khánh còn con tăng những 80 hạng mẹ lại không hề khen dù chỉ một câu."
"Sao? Con tăng tới 80 hạng lận à?" Ba tôi xen vào. Giọng ông phấn khích nhưng tôi chẳng quan tâm. Điều tôi muốn là một lời khen từ mẹ cơ.
"Phải ạ!" Tôi đáp ỉu xìu.
Gương mặt mẹ phừng phừng lửa giận. "Mẹ bảo con phải nằm trong Top 100 kia mà. Con làm không được mà còn muốn mẹ khen là sao? 80 hạng, lớn lắm đúng không? Nếu con giỏi và kiêu ngạo như vậy thì sao không giành vị trí đầu Top luôn đi. Mẹ đã dạy con thế nào, tự cao tự đại là giết chết chính mình đấy. Con có hiểu không?"
Mẹ vẫn còn giận anh Khánh nên giận lây sang tôi. Nhưng những gì mẹ nói cũng không phải là vô lý. Tôi đứng ở vị trí thứ 120, ngoài tôi ra thì không có ai sẻ chia niềm vui này với tôi cả. Tự dưng tôi muốn xé rách tờ kết quả học tập của mình nhưng tôi lại không làm thế. Xé nó có khác gì tự coi thường bản thân đã cố gắng, nổ lực như thế nào suốt thời gian vừa qua chứ.
Trước đó ít phút tôi cứ nghĩ mẹ 'giận cá chém thớt' là vì anh Khánh, vì kết quả học tập của anh ấy sa sút nên mẹ mới mắng luôn sang tôi nhưng giờ thì tôi hiểu ra vấn đề: không nên vì một chút thành công mà tự mãn, khoe khoang. Có thể ngày hôm nay tôi đứng ở thứ 120 nhưng ngày mai biết đâu tôi lại ở vị trí cũ thì sao.
Cuộc đời lúc gian nan lúc bằng phẳng không ai đoán trước, chỉ cần bản thân vững lòng tin thì chuyện gì cũng có thể sẵn sàng làm được.
***
Một sáng thức dậy nhìn qua ô cửa thấy cây cối trơ trụi lá, mùa lạnh giá đã về. Tôi mang chậu xương rồng ra ngoài ban công.
Nắng hôm nay rất nhạt.
Chút lành lạnh sáng sớm mơn man khắp da thịt khiến tôi bất chợt rùng mình.
Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu ý đồ của mẹ khi bảo tôi chăm sóc chậu hoa xương rồng để chúng có thể nở hoa.
Đột nhiên sau lưng tôi vang lên giọng nói. "Xương rồng không nở hoa nhưng hạnh phúc thì có thể nở hoa.
Tôi sững người nhìn chằm chằm vào anh Khánh.
Anh Khánh nhảy phóc lên ban công ngồi đung đưa hai chân. "Thật ra thời gian vừa qua mẹ đã làm mọi thứ cho em chỉ là em không nhận ra lại giận dỗi với mẹ. Em có biết mình đã làm gì không?"
"Sao cơ?" Tôi cảm thấy mù mịt.
Anh Khánh giải thích. "Lúc em ốm chính mẹ đã thức suốt đêm ngồi cạnh giường để chăm sóc cho em, những lần em đi học thêm cũng mẹ đã bảo anh phải tới đón em cả những khi em học bài tới tận khuya cũng chính mẹ pha sữa rồi kêu anh mang vào phòng cho em. Bộ em nghĩ rằng anh tử tế lắm sao?"
Tôi thẩn thờ cả người.
Anh Khánh cầm chậu xương rồng lên. "Mẹ của chúng ta cũng giống như loài hoa này. Tuy bề ngoài mẹ lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng trái tim mẹ lại vô cùng ấm áp, lúc nào cũng nghĩ tới chồng con. Mẹ bận rộn suốt ngày vừa lo việc ở công ty vừa quản việc bếp núc nhưng anh chưa khi nào thấy mẹ than phiền dù chỉ một câu."
Mắt tôi mờ đi.
Anh Khánh nói tiếp. "Tháng này em tăng những 80 hạng, điều này khiến mẹ rất vui. Mẹ không khen em, không chúc mừng em là vì mẹ không muốn em vì một chút thành công nhỏ nhoi này mà cao ngạo, cần phải cố gắng và cố gắng hơn nữa. Chỉ cần em kiên trì và nổ lực thì anh tin có một ngày xương rồng sẽ nở hoa thôi."
Anh Khánh vỗ vỗ vai tôi. "Này, biết được sự thật rồi em có còn giận mẹ nữa không?"
Tôi ra sức lắc đầu, cổ họng nghèn nghẹn làm tôi chẳng nói được gì.
"Cố gắng học đi nhé, đừng làm mẹ thất vọng. Mẹ luôn dõi theo em đấy."
Tôi ngước mắt đỏ hoe nhìn anh, cố nở một nụ cười. "Anh cũng vậy, tháng này anh tụt hạng mẹ cũng buồn nhiều lắm."
"Anh biết rồi. Vị trí số một sẽ thuộc về anh mà." Anh cười rồi quay đi.
Như sực nhớ ra điều gì đó, anh quay lại. "Yêu thương lặng lẽ là yêu thương chân thành nhất, em gái ngốc à!"
Nắng rực rỡ nhảy nhót lên cây xương rồng. Loài cây này tuy có gai và xù xì nhưng bên trong lại ẩn chứa một sức mạnh khiêm nhường.
Tôi biết tôi có nợ mẹ một lời xin lỗi.
tấm lòng cha mẹ (80).