Vợ chồng thằng bạn lấy nhau được 10 tháng thì xảy ra xích mích rồi chia tay. Trong chuyện này có lẽ là do tức nước vỡ bờ, mỗi người đã vượt khỏi ngưỡng kiểm soat của chính mình.
***
Nó lấy vợ gần nhà lắm. Hôm rước dâu còn đi bộ. Ai cũng mừng vì 2 đứa nên duyên cùng nhau. Bố mẹ nó thì mê tín, trước nó dẫn mấy cô về đều chê vì không hợp tuổi. Đến em này thì xem ra rất ưng, vừa hợp tuổi, hợp mệnh, lại người ngợm cũng cao ráo trắng trẻo. Mấy thằng bạn ngồi ngẩn tò te ra, ước được như nó. Thật!
Vậy mà được vài tháng thằng bạn sao nhãng hẳn nghề kỹ sư xây dựng lao vào kinh doanh đa cấp, đồng lương mang về phập phù, tháng có tháng không. Vợ không thích, bạn cũng không thích, nhiều lần khuyên can chả được. Nghĩ đến đa cấp cũng đã thấy nản.
Rồi vợ nó chán với cái cảnh ngồi chờ cơm chồng đến 11-12h đêm, bắt đầu nói ra những lời khó nghe. Có lẽ, ở trong hoàn cảnh ấy ai cũng vậy thôi, cái mụn bọc lâu ngày cũng đến lúc vỡ ra. Nhưng đáng tiếc, thay vì tìm cách để xử lý nhẹ nhàng hơn thì e lại hành động như đứa trẻ con: không nấu cơm cho chồng, chồng hỏi thì nói hỗn. Thật buồn. Thằng đàn ông nào ko có tự tôn, mà tự tôn của thằng này nó cao hơn núi. Câu chuyện hôn nhân kết thúc bằng một cú tát của nó lên má vợ, in hẳn 5 đầu ngón tay luôn.
Ngồi uống rượu với nó hôm qua, nó còn bảo: "giá như tao chưa từng vung tay ra lúc ấy có lẽ mọi chuyện sẽ không đến mức như thế này. Tát nó là tao sai, thằng đàn ông phải đánh vợ là thằng đàn ông vứt đi. Bây giờ, cứ nói đến là bên nhà ấy cứ bảo tao vũ phu, đánh vợ này nọ. Nhưng nào tao có muốn thế. Há miệng mắc quai. Chịu!"
Haiz, tận duyên, hết số với nhau nó thế, nào phải tại ai. Xưa yêu nhau thì mọi chuyện đơn giản, chuyện lớn bé xử lý được hết. Lấy nhau về rồi sinh ra lắm thứ, xa thơm gần thối mà, chuyện cỏn con cũng thành con voi. Chả ai bấy giờ chịu nhường, chịu hi sinh một chút vì nhau.
Lại nói đến sau cú tát ấy, vợ xách vali ra khỏi nhà lần thứ 3. Hai lần trước là do giận dỗi, vài ba hôm lại về. Nhưng lần này vợ đi luôn, chồng đến xin lỗi, đón không thèm về. Sau đó ko lâu, hai bên gia đình tổ chức cuộc họp điều trần. Gay cấn lắm. Nhạc phụ, nhạc mâu nó đề nghị hẳn cho 2 đứa ly thân, vợ nó thì trả lại toàn bộ lễ vật hôm cưới đặt lên bàn. Bố nó ngồi chán không nói lên lời. Tức lắm nhưng vẫn cố giữ khí thế bình tĩnh của người lính. Đợi nhà gái ra về, ông bảo nó: "Tao không coi nó là dâu từ hôm nay. Nhà tao không phải là cái bãi rác để người ta mang đến xả." Con dại cái mang, cha mẹ lại là người đứng ra chịu hậu quả của 2 đứa. Mệt thật!
Nhà gái, nhạc phụ, nhạc mẫu nó đều là giáo viên. Sống tạo phúc cho đời, vậy mà đứng trước hoàn cảnh con cái vẫn không giữ được sáng suốt. Không một lời nào từ miệng 2 người ấy nói đến lỗi của con mình, không một từ nào nói đến sự vun vén lại cho 2 vợ chồng. Đề nghị cho 2 đứa ly thân ư? tại sao không phải là dạy 2 đứa sống sao cho đúng đạo chồng vợ? Gia đình nào cũng xích mích xong là đòi chia tay thì có mà loạn. Tan nát hết.
Hai họ bây giờ ra đường là gườm nhau. Nhà gần, tưởng sướng hóa khổ. Thế mới nói, mỗi nhà mỗi cảnh, mê tín cũng vừa vừa thôi, vạn sự tại nhân mà ra cả. Đi xem hợp nọ hợp kia mà về không biết nhường nhịn, hi sinh rồi cũng chả ra sao. Thiết nghĩ, mỗi người bớt chút cái tôi, cái ích kỷ của mình đi mà vun vén cho gia đình, cho con cái có phải là yên ấm không. Tết về sum họp, con cái quây quần có phải là vui ko. Haiz. Năm mới mà không thể ngoác miệng ra cười được. Bực!
Đậu Thối
tình yêu tan vỡ (218)
vợ chồng trẻ (50)